Nửa đêm ngủ đến hôn mê, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi hô, gọi Hỉ Đức muốn uống nước. Mơ màng gọi mấy tiếng không có ai thưa, lúc này mới nhớ ra vì ngừa mọi người biết được sự tồn tại của Long Tô nên ta đã lệnh thị vệ rời khỏi, đành phải tự dậy lấy nước uống.
Mới đứng dậy liền thấy một bóng đen đứng đầu giường, dọa ta kêu một tiếng, vội nói: “Kẻ nào!”
Long Tô cười khẽ: “Ngươi nghĩ là ai?”
Ta cười nhạo: “Chẳng lẽ yêu quân là chuột tinh, ban ngày ngủ ban đêm đi, lén lén lút lút.”
Hắn cũng không giận, khẽ cười trả lời: “Hái hoa tặc, đi qua không tiếng động, chỉ để lại dư hương.”
Ta im lặng, lại bị hắn đùa giỡn.
Dứt khoát không để ý tới hắn, đứng dậy xuống giường rót một chén trà nguội lạnh, một hơi uống xuống bụng, xoay người lại, Long Tô đã nằm trên giường, một tay chống cằm cười khanh khách nhìn ta.
Đều do ánh nến chói mắt, tim của ta không khỏi lệch nhịp.
Dưới ánh trăng ngắm hoa, dưới ánh đèn ngắm mỹ nhân, chính là vẻ đẹp mông lung này. Long Tô quả là vưu vật. Một đôi mắt dịu dàng đa tình, đuôi mày mang theo ngàn vạn phong tình. Chẳng qua thân thể bao bọc bởi quần áo màu xanh kia lại tản mát ra một cỗ lệ khí tàn nhẫn, rốt cục vẫn là yêu vật, vô cùng bộc lộ tài năng.
Long Tô kéo ta qua, áp xuống dưới thân. Ta vội vàng từ chối, nhỏ giọng xin tha: “Hôm nay có thể bỏ qua cho trẫm sao.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-da-long-xa-vu/2581881/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.