Edit: Rika Bên trong phòng bệnh thực an tĩnh, chỉ có Dịch Nam Phong và Giản Khiêm Trạch, những người khác đều đã trở về, dù sao cũng là những người cao thâm, làm sao có thể ở mãi chỗ này được. Nhìn Lân Nhi ngủ một thời gian, không biết anh suy ngĩ gì, một lúc sau Dịch Nam Phong đứng lên. “Cậu ở đâu coi Lân Nhi, mình ra ngoài một chút”. Dịch Nam Phong vừa mới ra ngoài, ưm một tiếng, Lân Nhi tỉnh lại. Tay động đậy làm kim tiêm đâm vào đau hơn, Giản Khiêm Trạch hoảng sợ, vội vàng đè lại. “Em sao rồi, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?” Đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện đây là bệnh viện : “Anh ba, em bị làm sao vậy?” “Nha đầu chết tiệt, em chê anh ba sống quá lâu có phải hay không, em muốn dọa anh chết sao?”. Sờ vào trán cô, Giản Khiêm Trạch đến giờ vẫn còn cảm thấy sợ hãi trong lòng. “Rốt cục em bị làm sao vậy, như thế nào đột nhiên em cảm thấy khó thở, rồi giờ lại nằm đây?” Giản Khiêm Trạch không biết có nên nói hay không, lời bác sĩ nói anh cũng nghe được, tin tức này nếu là bình thường, tuyệt đối là tin cực vui, nhưng hiện tại với thân thể của Lân Nhi, hơn nữa thai nhi đến bây giờ vẫn chưa ổn định, anh không biết có phải hay không Dịch Nam Phong không muốn cho Lân Nhi biết. Chưa nói được gì nhiều, Dịch Nam Phong đi vào, hai người rõ ràng ngửi được mùi khói thuốc lá. Giản Lân Nhi ngẩn người, từ lúc cô đến ở cùng anh, Dịch Nam Phong liền bỏ thuốc lá, dù sao hai người vẫn ở cùng một chỗ, sợ cô hít phải khói thuốc, cho nên anh đã sớm bỏ. Thế nhưng, giờ phút này sao anh lại hút thuốc? Làm sao vậy, có chuyện gì sao?” “Dịch Nam Phong…” Một lần nữa ngồi vào bên cạnh giường, nắm lấy tay cô, ngón cái cọ cọ vào da tay cô: “Lân Nhi, em mang thai” Giản Khiêm Trạch theo bản năng đưa mắt nhìn về phía em gái bảo bối của mình, miệng Giản Lân Nhi khẽ nhếch lên, không phản ứng. “Em mang thai, đứa bé hiện tại cực kỳ không ổn định, có thể sẽ không giữ được” Còn chưa kịp tiếp thu thông tin mình mang thai, lại nghe nói đứa bé không ổn định, Giản Lân Nhi cảm thấy mọi thứ quay cuồng. Giản Khiêm Trạch không nghĩ tới Dịch Nam Phong lại nói rõ mọi chuyện cho cô như thế, anh còn nghĩ chuyện này cần phải giấu một thời gian nữa cơ. “Đợi cho tình hình ổn định, em muốn tiếp tục đến quân doanh hay ở nhà?” Ngây ngốc nhìn Dịch Nam Phong, ý của anh rõ ràng là bảo cô thoái lui? Nhưng, bất kể cái gì, chẳng lẽ mang thai rồi mà còn muốn tới quân đội huấn luyện sao? Mím môi, trầm mặc hồi lâu cô mới hỏi: “Đứa bé làm sao vậy?” “Bác sĩ nói vị trí tử cung không đúng, có phải hay không là đã từng bị thương khá nặng?”. Lời này là Giản Khiêm Trạch hỏi, lúc này mới cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, lúc này anh mới biết là Dịch Nam Phong hẳn là không muốn nói ra chuyện này. “Trọng thương?”, nghi hoặc hỏi lại một lần nữa, bỗng nhiên nhớ ra lần đí huấn luyện, cô rơi từ lầu cao xuống, sau đó cảm giác phía bụng hơi hơi đau, đúng rồi, khẳng định là như thế, lần trước bác sĩ cùng khuyên bảo cô nhưng cô cố ý đi tập luyện, khẳng định là để lại di chứng. Ánh mắt chuyển về phía Dịch Nam Phong, thấy anh không nói gì, nước mắt thiếu chút nữa là rơi xuống, anh là đang trách cô sao? Thê lương, bất lực, Dịch Nam Phong nhìn thấy ánh mắt này của cô, vội vàng nói: “Ngoan, không có việc gì đâu, đứa bé sẽ an toàn, em cũng không có việc gì, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời” Ngữ khí mười phần khẳng định, cho dù như thế nào cũng không muốn thoái lui, nhưng sau khi biết mình mang thai, phản ứng đầu tiên của Lân Nhi là bảo trụ đứa con. Nhìn Dịch Nam Phong nửa ngày, tâm tình cô mới buông xuống, Dịch Nam Phong không trách cô là tốt rồi, hôm nay ngất xỉu, khẳng định là do buổi chiều vận động mạnh nên động thai. “Em ngoan ngoãn ở trong bệnh viện tĩnh dưỡng, đừng có làm những hành động dọa người như thế nữa, anh còn phải về nữa, anh về trước xem ông nội”. Thân thiết xoa mặt cô, chỉ cần có Dịch Nam Phong ở đây, Giản Khiêm Trạch cùng biết mình ở đây cũng vô dụng. “Vâng, anh về trước đi” “Dịch Nam Phong, có gì thì nhớ báo ngay” Giản Khiêm Trạch đi không bao lâu, Dịch Nam Phong mới đi ra gọi điện thoại về nhà, bảo người thu thập ít đồ mang đến cho Lân Nhi, vừa vào liền nghe tiếng kêu sợ hãi của cô. “Ngoan, đừng nhúc nhích”. Ngăn lại động tác đứng dậy của cô, Dịch Nam Phong xoay người chạy ra phòng bệnh, sau đó là một trận tiếng bước chân, bác sĩ đến. Lúc này không quan tâm là bác sĩ nam hay nữ, cởi quần Lân Nhi ra, Dịch Nam Phong nhìn thấy máu chảy ra phía dưới hạ thân của cô, mặt liền biến sắc. Giản Lân Nhi thấy sắc mặt anh thay đổi, vừa kinh vừa sợ, môi trắng bệch, tay run rẩy, cảm giác máu trong cơ thể như dần cạn đi. “Không có việc gì đâu, không cần lo lắng, đây là bệnh trang thời kỳ đầu mang thai, có ít xuất huyết, thả lỏng, thả lỏng, không phải là sẩy thai đâu”. Bác sĩ bị sắc mặt của anh dọa cho sợ, nhanh chóng kiểm tra rồi nói. Dịch Nam Phong cảm giác thời gian trôi qua thật dài, đứa con đầu tiên, là đàn ông, là cha, làm sao anh không để ý cơ chứ? Bảo ý tá dừng động tác lau người cho cô, Dịch Nam Phong tiễn bác sĩ và y tá đi, anh tự mình lau cho cô. Cho dù động thai, kỳ thật vẫn có thể hoạt động, Giản Lân Nhi vẫn có thể tự lau cho chính mình, nhưng trong bệnh viện này cô có thân phận đặc thù, cho nên được đối đãi đặc biệt, hơn nữa Dịch Nam Phong cũng thường xuyên chăm sóc hầu hạ cô, mọi thứ từ nhỏ đến lớn, cô chỉ cần nằm trên giường chờ người khác hầu hạ. Pha nước ấm, thử độ ấm, cầm khăn mặt mới ra giặt sạch, kéo chân Lân Nhi ra, ngồi xổm xuống, anh lau cho cô. “Có nóng không?” “Không nóng” Tinh tế lau vệt máu giữa hai chân, giặt sạch khăn sau đó lau đùi cô, quần lót bị bẩn không thể mặc, may mắn trước khi rời đi y tá đã để lại một xấp quần lót giấy, Dịch Nam Phong lấy một cái mặc cho cô. Trong lúc này, Giản Lân Nhi sợ tới mức không dám nhúc nhích, đợi cho đến khi Dịch Nam Phong đắp chăn cho cô, cô vẫn còn sợ giữa hai chân cô chảy ra máu, rồi tiểu thai nhi cũng chảy ra theo. “Em sẽ rút lui, ông nội nói em nên đến trường học lấy bằng”. Ngửa đầu nhìn Dịch Nam Phong, Giản Lân Nhi đã bị sự việc này dọa cho sợ, làm sao còn dám trở lại quân doanh nữa. “Được, chờ tình huống của em ổn định, anh mang em đi làm thủ tục” Dựa theo lời bác sĩ nói, để cô lại bệnh viên quan sát, thai nhi có thể được bảo hộ tốt hơn, cuối cùng chủ nhiệm khoa phụ sản bị tạo áp lực lớn, thành lập một tổ chuyên môn nhỏ, cuối cùng cả thầy thuốc Trung y và bác sĩ Tây y kết hợp với nhau, dùng Trung – Tây y đưa ra biện pháp bảo vệ thai nhi. Rốt cục thì cũng đã ổn định, thời kỳ đầu khi mang thai, ăn uống phải cẩn thận,mỗi lần ăn hay uống thuốc đều đưa cho Dịch Nam Phong xem, ký tên rồi mới tiến hành, như vậy đến ba, bốn ngày sau, Dịch Nam Phong mỗi lần nhìn thấy bác sĩ cầm giấy tới là tiện tay ký vào, trong lòng khẩn trương nhưng thai nhi rốt cục cũng ổn định. “Chúng ta về thôi”. Giản Lân Nhi đi dạo dưới hành lang bệnh viện, nghe thấy có một vài người ở trong phòng bệnh dưỡng thai ba tháng đầu, sau đó nói không muốn ở bệnh viện nữa, nếu không sẽ bị điên mất. “Anh đi hỏi bác sĩ một chút”. Không chịu nỗi ánh mắt đáng thương của cô, Dịch Nam Phong đi hỏi bác sĩ. Mấy ngày chăm sóc Lân Nhi, Dịch Nam Phong đã râu ria xồm xàm, nhìn tiều tụy không ít, nhìn thấy anh, cô đau lòng, anh cũng không vui, không khí trong bệnh viện không tốt lắm, nếu có thể, Dịch Nam Phong thật chỉ muốn đem cô về nhà chăm sóc. Công ty đã có Lục Chấn Đông và Hình Huy, hiện tại anh cũng không cần phải tới, anh chỉ cần chăm sóc chị dâu nhỏ cho bọn họ là được. Tinh thế nghe bác sĩ dặn dò, thân thể Lân Nhi là vấn đề lớn nhất, nếu như có chuyện gì, phải lập tức đưa tới bệnh viện. Dịch Nam Phong ghi nhớ kỹ càng, vội vàng ăn trưa xong, sau đó thu thập đồ đạc chuẩn bị quay về Giản gia. Về tới nhà, Giản Chính thấy Lân Nhi trở về, lại nghe nói cô muốn ở đây lâu dài, rồi một hồi lại nghe mình có chắt, Giản Chính đã mừng tới mức không kiềm được, liền nói tốt tốt tốt, trong suy nghĩ của ông, cháu chắt càng nhiều càng tốt. Kết quả là, thật cẩn thận đối đãi với Lân Nhi, Dịch Nam Phong nghĩ hiện tại có Giản Chính ở đây, ba mẹ anh cũng ở gần đây, đem Lân Nhi về Giản gia là phương pháp an toàn nhất. “Mới mấy ngày mà anh gầy đi hẳn”. Cả người ngồi trong lòng anh, đưa tay vuốt mặt anh, Giản Lân Nhi đau lòng. Mấy ngày nay ở trong bệnh viện, Dịch Nam Phong quả thực rất vất vả, trên lưng vết thương còn chưa tốt hẳn, mới chỉ hơn có mười ngày, anh đáng ra phải được người hầu kẻ hạ, kết quả là chính mình gặp chuyện làm anh lo lắng. Dịch Nam Phong rất ít cau mày, nhiều nhất chính là mặt không chút thay đổi, nhưng lúc ở trong bệnh viện, lúc bác sĩ cầm tờ giấy cho anh ký tên, anh luôn nhăn mày, rồi sau đó ký tên, Giản Lân Nhi nhìn thấy thực đau xót, để cho anh và cô về nhà cũng là giảm bớt sự lo lắng của anh. “Gầy à? Không có, cũng không có mệt”. Bàn tay to nắm tay cô, cuối cùng hôn lên bàn tay cô, Dịch Nam Phong đối với thân thể gầy hay không gầy cũng không để ý. Buổi chiều, người Giản gia tập trung lại, Dịch gia cũng đến, một bàn ăn mấy chục người cùng một chỗ, Giản Chính vui vẻ cười rất tươi, tất cả mọi người cũng cao hứng. Cô cùng mọi người ăn xong bữa ăn, sau đó anh và cô mới trở về phòng. Mẹ của Dịch Nam Phong rất cao hứng, Dịch Nam Phong là con Dịch Hàn Sơn, Dịch gia rất ít người, một dòng độc đinh, cho nên mẹ Dịch làm sao không kích động cho được. Nhìn Lân Nhi rồi tưởng tượng mười tháng sau, bà sẽ được ôm cháu trai hoặc cháu gái trên tay, miệng từ đầu đến cuối không thể khép lại được. “Ba tháng đầu thai nhi thực sự không ổn định, thân thể của em cũng cần phải được chăm sóc tốt, có cái động tĩnh gì thì hãy nói với anh và mọi người, em biết chưa” “Vâng” Một bàn tay Dịch Nam Phong đặt trước bụng cô chậm rãi vuốt ve, thả lỏng chính mình, Chuyện trước mắt đã được giải quyết, mưa gió cũng đã ngừng, anh cảm thấy dường như mình già đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]