Chương trước
Chương sau
Nhận thức được đã là muộn rồi, có những chuyện đã không còn cứu vãn được.

Yêu ai rồi sẽ không dễ dàng quên, muốn vứt bỏ một tình yêu ngần ấy năm là hoàn toàn không thể.

Chuyện nhà cũng giải quyết xong, mấy chuyện vặt vảnh linh tinh cũngkhông quan trọng nữa. Tử Phong tập trung vào giải quyết chuyện ông HạoƯng. Ông ta ra tay còn nhanh hơn anh ngang nhiên tung tinh thu muaP&A. Bất quá anh cũng không để ông ta toại nguyện. Nhiều đối tác vìtin tức này mà nhốn nháo không thôi. Hai tập đoàn lớn liên tiếp xảy ratranh chấp. Đầu tiên là tin Tử Phong muốn kiện ông Hạo Ưng lần này lạilà tập đoàn Doãn Hạo thu mua P&A. Xem ra tin này cũng thật chấnđộng. Tập đoàn P&A có bao nhiêu hùng hậu đâu phải mọi người khôngbiết. Không chỉ về tài lực, thực lực đều đứng đầu mà uy tín cũng vô cùng được các đối tác nước ngoài tín nhiệm.

Không biết ông Hạo Ưngdùng cách gì có thể lôi kéo được nhiều đối tác cùng một số cổ đông nhỏlẻ của P&A một trận xôn xao. Thậm chí có đối tác rút hợp đồng cho dù chịu bồi thường. Tử Phong không khỏi nhíu mày suy nghĩ biện pháp. Anhcho dù thật sự muốn kiện ông ta cũng phải có bằng chứng xác thực. Xem ra anh thật sự không có cách sao? Người anh cần làm người chứng thực sựviệc cũng rời đi rồi anh cũng không thể ép Y Ngân quay trở lại.

Tử Phong thật sự hơi suy sụp. Trước mặt Thiên Tư anh luôn nói với cômọi chuyện sắp kết thúc, không nghĩ tới bây giờ lại nhanh chóng lâm vàotình trạng như thế này. Tử Phong cầm một số bản kế hoạch sắp tiến hànhmà không khỏi đau đầu.

Không biết bao lâu suy nghĩ mà Tử Phonggục mặt trên bàn làm việc thiếp đi. Anh cũng thật mệt mỏi quá độ rồi.Đêm đã khuya, sương phủ bên ngoài trời cũng ngày một dày. Thiên Tư mởcửa phòng làm việc của anh, đèn vẫn còn bật sáng. Cô vẫn nghĩ anh cònlàm việc nên muốn mang cà phê cho anh nhưng cũng không ngờ anh lại ngủquên. Tử Phong mà cũng có lúc ngủ quên như vậy cũng đủ biết anh có baonhiêu mệt mỏi. Thiên Tư chỉ lẳng lặng xếp lại tất cả giấy tờ trên bàn.Cô vô tình nhìn qua màn hình vi tính. Cô bụm miệng cố không cho thanh âm lớn lên kẻo đánh thức anh. Cái tin tức cô đọc được cũng không khỏi kinh hãi “Tập đoàn Doãn Hạo tài lực hùng mạnh muốn thu mua tập đoàn P&A, P&A đang lâm vào tình trạng khủng hoảng chăng?”.

Thiên Tưkhông biết nên làm sao cho phải. Cô nhẹ sờ lên mặt dây chuyền hình saobạc trên cổ. Đó là sợi dây chuyền anh tặng trước khi đi du học. Cô luôngiữ kĩ cũng thật may năm đó không bị mất. Hiện tại đó cũng không phảisợi dây năm đó chỉ còn mặt dây chuyền thôi cô còn dây đã thay sợi dâykhác rồi. Có một điều không ai có thể ngờ mặt dây chuyền không chỉ cóhình anh và cô mà bên trong còn chứa một thẻ nhớ cực nhỏ mà cô đã từngcầu xin ba cô đưa cô cất giữ. Cô không định dùng đến nó nhưng chắc phảidùng đến rồi. Ta muốn tha cho người nhưng người không muốn tha cho tavậy cũng không thể trách cô. Cô là nể tình Hạo Minh cùng Hạnh Nghi mớikhông muốn truy cứu không nghĩ tới người đàn ông này nhất định muốn cóbằng được P&A thật là lòng tham không đáy. Cô còn đang nghĩ nếu nămđó mẹ cô lấy ông ta còn không biết có bao nhiêu thống khổ. Cô cũng là vì nể tình nghĩa của mẹ cô và ông ta mà cứ muốn nhắm mắt cho qua nhưnghiện tại cô làm ngơ chính là quá nhu nhược rồi.

Thiên Tư tìmmột áo khoác, khoác lên người Tử Phong. Dù động tác rất nhẹ nhàng nhưngTử Phong vẫn tỉnh. Anh có tính cảnh giác cao như vậy cũng không thể nàongủ sâu được.

- Anh còn chưa ngủ?

- Chỉ chợp mắt một lát thôi. Em thế nào giờ này còn chưa ngủ?

- Em muốn đưa cà phê cho anh không nghĩ tới anh ngủ trên bàn làm việc._Thiên Tư dựa vào bàn làm việc lại đưa tay sờ mặt anh.

- Hơi mệt mỏi một chút còn một số việc còn chưa giải quyết.

- Là tin tập đoàn bị thu mua?

- Xem ra cái gì cũng không thể giấu em._Tử Phong khẽ cười.

- Em cũng không muốn biết chỉ tiếc là do vô tình nhìn thấy thôi. Vậy anh tính như thế nào?

- Không cần lo tất cả cũng chỉ là tin đồn loại tin này vài ngày sau chỉ cần mọi chuyện không thay đổi lập tức lặng đi.

Tử Phong kéo cô ngồi vào lòng anh, cô cũng nghĩ quá nhiều rồi nghĩ saomột tập đoàn hùng hậu như P&A lại dễ dàng bị đánh bại như vậy. Nếucó trừ phi anh không tồn tại.

- Thật sao? Em thấy hình như rất nghiêm trọng.

- Em không có lòng tin với anh sao? Hơn nữa em còn không biết anh đãthu mua mấy chi nhánh của Doãn Hạo là do ông ta sợ tin này gây thiệt hại nên mới bịt đầu này đắp đầu kia tung tin giả mà thôi.

Thiên Tư kinh ngạc, hóa ra là anh gây thù chuốc oán với người ta trước. Cô cũngbiết anh sẽ không đứng yên cho người ta đàn áp lại không nghĩ anh đi thu mua chi nhánh của người khác.

- Hóa ra anh là đầu sỏ gây nên chuyện này._cô bĩu môi khinh thường.

- Ha ha em còn chưa biết chuyện gì anh muốn làm sẽ không thể cản sao?_Tử Phong bật cười nhìn bộ dạng của cô.

Được cô quan tâm Tử Phong lập tức thấy mỏi mệt đều tan biến. Nhưng anhphải giải quyết triệt để mọi chuyện thì mới yên tâm được.

- Khuya rồi em về phòng ngủ đi.

- Em còn chuyện muốn nói.

- Chuyện gì?_Tử Phong khó hiểu nhíu mày nhìn cô.

- Em muốn đưa anh cái này._Thiên Tư vừa nói vừa cố tháo sợi dây chuyền từ trên cổ xuống.

Tử Phong nhìn hành động của cô mà thấy vô cùng lạ nhưng cũng không hỏigì thêm chỉ im lặng chờ cô nói tiếp. Thiên Tư hài lòng mỉm cười nhìn mặt dây chuyền bạc phát ra ánh sáng. Chỉ thấy cô bật nắp sợi dây chuyền.

- Anh còn nhớ sợi mặt dây chuyền này không?

- Nhớ nhưng có chuyện gì lại lôi nó ra nói vào giờ này?

Thiên Tư rút tấm hình của cô và anh ra, phía sau tấm hình lộ ra một thứ gì bé tí. Đó là bằng chứng mà cô cố công giữ cũng may ông trời khôngphụ lòng cô nên không để nó bị mất. Tử Phong kinh ngạc nhìn một loạthành động của cô.

- Đây…đây là…

- Đây là bằng chứngnăm đó ba em có được nhưng không có đưa ra cũng vì nó mà ba mẹ em ra đi. Nhiều lúc em rất muốn hủy nó đi nhưng lại nghĩ đến sự hi sinh oan uổngcủa ba thế nào cũng không đành lòng hủy. Xem ra bây giờ anh rất cần nórồi.

Thiên Tư mỉm cười lấy vật nhỏ bé kia đặt vào lòng bàn tayanh. Cô không muốn anh ưu phiền như vậy. Coi như cô giúp anh vậy mọiviệc còn lại xử lí thế nào là tùy anh.

- Em…không phải không muốn truy cứu sao?

- Em hiện tại không còn quyền lựa chọn. Em cũng không muốn Thiên Trầm gặp nguy hiểm.

Tử Phong không nhịn được vui mừng vội để bằng chứng kia vào một nơi antoàn rồi đột nhiên ôm lấy cô xoay mấy vòng. Thiên Tư hoảng hồn, ngườicon trai này cũng thật là trẻ con rồi.

- Thiên Tư em thật đúng là thiên thần rơi xuống rồi.

- A, thả em xuống chóng mặt quá đi Tử Phong!_cô không ngừng giãy giụa.

Không biết mấy vòng xoay Tử Phong mới để cô xuống, Thiên Tư loạngchoạng nhưng lại vô cùng buồn cười. Chỉ thấy anh cười hôn lên trán mộtcái. Thiên Tư không khỏi cười khổ lại đẩy anh ngồi xuống đưa cà phê choanh nói mấy câu dặn dò mới trở về phòng ngủ.

Tử Phong cũng nhanh chóng xử lí công việc, có điều hiệu suất hiện tại so với lúc đầu cao hơn rất nhiều.

----------------------------

Ngày hôm sau, FA họp khẩn. Mọi người không rõ là chuyện gì đang xảy rachỉ biết thủ lĩnh cho triệu tập gấp thì không có gì tốt.Nhưng ngoài dựđoán của họ không chỉ là chuyện tốt mà là chuyện vô cùng tốt. Sau khihọp xong mặt mày ai nấy đều sáng rỡ không giấu nổi nụ cười trên môi.

Duy chỉ có Tử Phong dù có vui mừng nhưng vẫn giữ thái độ trầm mặc. Anhcòn một chuyện vẫn chưa giải quyết. Nhìn Thiên Tư suốt ngày ủ rũ vì muốn Thiên Trầm trở về mà anh không khỏi đau lòng. Dù biết rằng rất khó đưaThiên Trầm trở về trong tình cảnh hiện tại nhưng anh cũng không thể bỏmặc được. Nếu hiện tại cô rời khỏi đó sẽ đánh động đến sự cảnh giác củaông Doãn Hạo Ưng.

Nghĩ đến anh lại không biết nên tính thế nàocho phải. Còn chuyện đề nghị Y Ngân làm nhân chứng anh đã bị Khả Chiêucản lại. Nhưng Thiên Ân cũng đã lén lút đi gặp Y Ngân để nói chuyện.Ngoài sự kích động ra Y Ngân không hề cho bọn họ bất cứ cơ hội nào đểgiải thích hay khuyên nhủ. Cũng may ngày hôm đó Khả Chiêu có công việcphải giải quyết nên đã ra ngoài, bằng không nếu để cậu ta thấy được tình trạng kích động của Y Ngân lúc đó sẽ phẫn nộ đến mức nào. Tử Phong càng nghĩ càng cảm thấy có phải Y Ngân đột ngột ra đi là vì bọn họ đã ép côra làm chứng hay không? Nếu đúng như vậy khi Khả Chiêu biết được chuyệnnày có bao nhiêu tức giận.

Cuộc họp vừa chấm dứt, mọi ngườiđồng loạt đi ra ngoài. Khả Chiêu lập tức từ từ thu nụ cười trở về khuônmặt không chút sinh khí. Thiên Ân đang định đi ra ngoài liền bị Tử Phong gọi giật lại.

- Thiên Ân, Khả Chiêu hai người ở lại một chút.

Hai người vừa bị kêu đích danh không biết là chuyện gì đang xảy ra. Họ chỉ thấy sắc mặt Tử Phong không tốt cho lắm.

- Có chuyện gì quan trọng sao? Tao muốn đi ra ngoài một chút._Khả Chiêu gương mặt uể oải.

- Làm gì? Lại uống rượu sao, đã mấy ngày mày cứ như vậy có ích gì sao?_Tử Phong đôi mắt lãnh đạm nhìn không ra cảm xúc.

Nhưng giọng điệu kia rõ ràng anh đang rất bất mãn. Nếu không có Y Ngâncậu ta giống như cái xác di động vậy. Mấy ngày trước thấy cậu ta cùng Hà Lam nói chuyện còn tưởng cậu ta có thể thôi không nhớ đến Y Ngân nữa.Chung quy họ vẫn là quá xem nhẹ tình cảm của Khả Chiêu dành cho Y Ngân.Nếu cậu ta dễ dàng thay đổi thì đâu có năm năm đợi chờ, năm năm khôngquen bất cứ cô gái nào. Tử Phong cũng không thể trách cậu ta, là conngười cũng không phải gỗ đá vô tri vô giác mà yêu liền yêu, quên liềnquên. Chính anh cũng không phải yêu Thiên Tư hơn mười năm, đau đớn tìmkiếm cô năm năm sao?

- Vậy mày bảo tao phải làm sao? Cô ấy không muốn gặp tao, tao lại không quên được cô ấy.

- Mày cũng không thể tiếp tục như vậy. Năm năm trước không phải màyđành lòng buông tay để ra đi sao? Tại sao hôm nay vẫn lâm vào tình trạng đó?_Thiên Ân vỗ vai Khả Chiêu một cái.

Khả Chiêu hai tay nắmchặt, vai khẽ run lên , môi mím chặt cố không cho giận dữ trong lòngdâng trào. Nhưng vẫn không kìm được vẫn tức giận. Khả Chiêu xoay ngườinắm lấy cổ áo Thiên Ân muốn trút hết tức giận trong lòng.

- Vậy mày nói đi cô ấy ra đi có liên quan đến mày không?

Thiên Ân kinh ngạc nhìn chằm chằm khuôn mặt tức giận của Khả Chiêu. TửPhong cũng giật nảy người đứng dậy muốn tiến lại nhưng bị tiếng quát của Khả Chiêu cũng dừng bước.

- Mày đứng đó cho tao._Khả Chiêu hướng Tử Phong cảnh cáo.

Tử Phong không khỏi nhíu mày nhưng anh biết Khả Chiêu đã phát hiện ra chuyện kia. Có lẽ trong lòng đã thật sự bốc hỏa rồi.

- Còn mày nói đi!

- Chuyện…chuyện đó tao cũng không biết.

Thiên Ân dù hốt hoảng nhưng không sợ hãi mà là một cảm giác áy náytrong lòng. Mấy ngày trước khi Y Ngân đi, anh quả thật có đến tìm Y Ngân muốn cô làm nhân chứng. Mặc dù Tử Phong đã cản nhưng anh không nghe,xem ra Khả Chiêu thật sự tức giận rồi.

- Mày còn nói khôngbiết. Nếu không phải vì mày quá ép buộc cô ấy, cô ấy có thể sợ hãi mà ra đi gấp gáp như vậy sao? Nếu cô ấy có mệnh hệ nào tao tuyệt không thathứ.

Khả Chiêu lửa giận bừng bừng, cậu ta còn tưởng Y Ngân trốn tránh cậu ta vì không thể chấp nhận cậu ta. Cũng không ngờ còn mộtnguyên nhân khác cư nhiên nguyên nhân kia lại do Thiên Ân gây ra. Cậu ta đã không muốn nhắc đến nên mới xem như chưa có chuyện gì xảy ra nhắmmắt cho qua. Hôm nay hai người họ lại lấy chuyện này ra để trách cậu tavậy cậu ta phải như vậy là do ai đây?

- Khả Chiêu bình tĩnh lại đi, Y Ngân ra đi chưa hẳn do Thiên Ân gây ra._Tử Phong tay nắm chặtgiọng điệu nghiêm túc muốn trấn an Khả Chiêu.

- Bình tĩnh màybảo tao phải bình tĩnh như thế nào đây? Tao nói chuyện này không phảichỉ một lần, tao bảo rằng cô ấy không muốn nhắc lại chuyện đó. Tại saophải nhất định nhắc lại chứ? Hèn gì ngày hôm đó sau khi tao trở về liềnthấy sắc mặt cô ấy tái nhợt, thậm chí đêm còn gặp ác mộng. Uổng công tao tin tưởng tụi mày ngang nhiên lừa gạt tao.

- Không liên quan Tử Phong là tao tự đi tìm Y Ngân._Thiên Ân khẽ thở dài.

Anh đôi lúc làm những chuyện hơi thiếu suy nghĩ một chút. Anh khôngnghĩ quá nhiều như Tử Phong, muốn làm liền làm cũng không nghĩ dẫn đếnkết quả như hiện tại. Anh không nghĩ Y Ngân bị dọa đến nỗi bỏ đi. Ngàyđược tin Y Ngân bỏ đi, trong lòng anh thoáng chột dạ cũng nghĩ đến mộtngày sẽ bị Khả Chiêu nổi giận.

- Hừ, tao không muốn nghe lần nữa._Khả Chiêu buông cổ áo Thiên Ân ra liền xoay người đi ra ngoài.

- Khả Chiêu!_Tử Phong ở đằng sau gọi lại cậu ta cũng không thèm để ý.

Thiên Ân trơ như tượng đứng đó nhìn theo dáng vẻ tức giận của Khả Chiêu rời đi.

“ Rầm”

Tiếng cửa phòng mạnh bạo đóng lại, lúc này Thiên Ân mới hoàn hồn sựctỉnh. Lửa giận của Khả Chiêu cũng không nhỏ, hằng ngày nhìn cậu ta tươicười cũng không nghĩ cậu ta tức giận đến mức này. Thiên Ân lắc đầu cườikhổ, anh biết Khả Chiêu sẽ không giận lâu nhưng đối với anh đây cũng làmột loại dằn vặt, áy náy trong lòng.

- Phải làm sao nó hết giận đây? Tao nghĩ chắc khi chưa thấy Y Ngân nó sẽ không tha cho tao đâu.

- Ai bảo mày cố chấp tao đã nói rồi không có cách này thì cách khác đâu nhất thiết phải đến tìm Y Ngân._Tử Phong liếc mắt khinh thường liền lấy áo khoác rời khỏi phòng.

- Tao cũng đâu có biết Y Ngân kíchđộng đến vậy, thậm chí còn bỏ đi. Tao cũng chỉ muốn chắc chắn cùng nhanh chóng giải quyết cho xong chứ đâu có ý ngăn cách nó với Y Ngânđâu._Thiên Ân một bộ dạng ủy khuất đi theo sau Tử Phong.

- Thôi đi đừng đưa bộ mặt vô tội đó ra, chuyện này do mày gây ra tự đi mà giải quyết. Làm cách nào không cần biết nhưng tao nghĩ cách hay nhất chínhlà tìm Y Ngân trở về trả cho nó là ổn._Tử Phong không khách khí phủi tay xem như không liên quan mình.

- Mày nói nghe dễ quá, hiện tại Y Ngân ở chỗ nào tao còn chưa biết huống hồ sau chuyện kia muốn cô ấy gặp tao còn khó hơn lên trời.

- Vậy sao? Vậy thì ở đó chờ Tiểu Kì đến xử trí mày đi.

- Mày như vậy gọi là bạn của tao từ hồi thơ ấu sao?

Tử Phong nhún vai không nói, anh cũng không biết cách để cho Khả Chiêuhạ hỏa. Nghe Tử Phong nói vậy, Thiên Ân nuốt khan một cái. Anh làm cáigì nên tội sao lần lượt đắc tội với hai anh em nhà kia thế không biết?

------------------------------------

Một ngày lại một ngày trôi qua, bao nhiêu chuyện xảy ra khiến người ta phải ngồi suy nghĩ tìm cách giải quyết.

Hạnh Nghi trong lòng bàng hoàng, hôm nay cô nghe ông Hạo Minh đi côngtác mà Hạo Minh cũng có công việc phải giải quyết nên không có trở vềbiệt thự. Trước khi đi Hạo Minh còn không ngừng căn dặn cô phải tự biếtchiếu cố bản thân cho tốt.

Hạnh Nghi ở trong phòng không ngừngsuy nghĩ, cô nên làm cái gì để giúp Tử Phong cùng chị của cô. Hai ngườihọ dường như dạo này gặp không ít khó khăn, căn bản cũng là do người đàn ông kia gây ra.

Nhưng cái ân dưỡng dục lại khiến cô không thểlàm trái lại lương tâm để phản bội ông Hạo Ưng. Nếu cô làm như vậy không chỉ ảnh hưởng đến một mình ông ta còn liên lụy đến cả Hạo Minh.

Hạnh Nghi hít sâu một cái mở cửa phòng mình đi ra, cô nhìn xung quanhcó chút kì quái hôm nay người làm hình như cũng không có làm phiền cô.Hạnh Nghi có chút đăm chiêu suy nghĩ. Cô lấy hết can đảm liền rón rén đi đến ba tầng cao nhất của biệt thự, nơi này là lần đầu tiên cô đặt chânđến. Bởi vì ông Hạo Ưng tuyệt đối không cho những người không phận sựtiến vào. Nếu để ông ta biết ai cả gan bước lên tầng đó lập tức người đó không có cửa thấy ánh sáng mặt trời. Hạnh Nghi không biết ở trên đó cất giấu thứ gì hay che giấu bí mật gì.

Lúc trước là bởi vì cô xem ông ta như cha ruột nên ông ta nói cái gì liền nghe theo vô điều kiện.Thế nhưng từ ngày Thiên Tư kể lại cho cô nghe toàn bộ quá trình kiakhông khỏi làm cô kinh hoàng, chỉ nghĩ đến thôi mà toàn thân cô đã không ngừng run rẩy.

Hạnh Nghi căng thẳng bước lên theo từng bậcthang, cầu thang dài nhìn xuống cùng nhìn lên cũng chỉ có một mình côkhông khỏi làm cho cô lo lắng. Nhưng Hạnh Nghi vẫn cố bước từng bước một đến khi đến lầu ba, Hạnh Nghi liền bị dọa muốn chạy trốn bởi vì tầngnày thiết kế màu sắc vô cùng âm u, hiện tại cũng không có bật đèn mangmột màu sắc lạnh lẽo. Hạnh Nghi hít một ngụm khí liền men theo hành lang trên lầu ba đi tìm một căn phòng. Lầu ba có đến mấy căn phòng, căn bảncô cũng không biết những căn phòng này dùng làm gì. Hạnh Nghi đi tớitrước cửa phòng ra sức muốn mở cửa nhưng vô phương. Cánh cửa phòng nàocũng đóng thật chặt với một cô gái chân yếu tay mềm không có chìa khóathật chất không có cách để cánh cửa mở ra.

Hạnh Nghi thoángrùng mình một cái, khuôn mặt lập tức tái nhợt, cô luống cuống không biết nên trốn đi đâu bởi vì cô vừa nghe tiếng bước chân vọng lại từ xa. Hạnh Nghi cố hết sức tìm một góc khuất cố nép mình, ngồi co ro trong một góc hơi thở gần như nhỏ đến cực hạn.

Một lúc sau, chỉ thấy mộtthân người cao ráo của một người cận vệ tiến lên đứng ngay cầu thangnhìn dáo dát xung quanh giống như đang tìm thứ gì. Nhưng cũng không lâulại tiến đến một căn phòng tra khóa muốn mở cửa ra.

Đột nhiên,bên cạnh Hạnh Nghi lạ xẹt ngang có một con chuột chạy qua. Hạnh Nghitrừng mắt sợ hãi lại cố lấy tay bịt miệng đè nén thanh âm không cho bảnthân phát ra tiếng sợ hãi. Cô như vậy mà càng nép vào góc, lại vô tìnhđụng phải một đống thanh sắt vốn được sắp ngay ngắn mà lăn ra va chạmnhau nghe loảng xoảng. Cô lại thêm hoảng sợ đây tất cả đều là vũ khídùng để làm gì?

- Ai?_người cận vệ giật mình ngừng việc tra chìa khóa vào ổ khóa lại hướng theo tiếng động mà bước đi.

Bàn tay Hạnh Nghi không ngừng run rẩy, tim cũng đập nhanh kịch liệt.Ánh mắt cô hoang mang, mông lung không biết bản thân sẽ ra sao. Nhưngmột lúc sau cô lại trấn định bản thân, cô là cô chủ của biệt thự này làm cái gì phải sợ một người cận vệ.

- Ai? Bước ra!

Người cận vệ ánh mắt lạnh băng nhẫn tưởng chỉ cần thấy đươc người đáng nghi liền hạ thủ không nương tay.

- Là tôi._Hạnh Nghi cong cong môi trên mặt không hề có một tia sợ hãi như lúc nãy.

Mà khí thế bức người của người cận vệ vừa nhìn thấy cô cũng giảm đi mấy phần, ánh mắt của hắn vừa kinh ngạc vừa hoài nghi nhìn cô như muốn trara cái gì.

- Cô Hạnh Nghi? Cô lên đây làm cái gì?

-Như thế nào tôi cũng là chủ của biệt thự này vì sao tôi không thể lênđây? Ngay cả quyền đi lại trong nhà mình cũng cần anh cho phép sao?_Hạnh Nghi mặt lạnh nhìn hắn ta trách móc.

Người cận vệ bị Hạnh Nghi chất vấn liền có chút không cam nhưng vẫn là không thể phản bác.

- Tôi không có ý đó, chỉ là chẳng phải chủ tịch nói là bất cứ ai cũngkhông được phép bước lên tầng này nếu không được sự cho phép của chủtịch._người cận vệ không chịu thua đem uy quyền của ông Hạo Ưng ra uyhiếp.

- Là như vậy sao? Tôi cứ nghĩ là con gái ông ấy thì sẽkhác nhưng thật ra tôi cũng chỉ muốn xem trên đây có cái gì đẹp haykhông nhưng rất tiếc trên đây quá tối cũng không có cái gì để xem._HạnhNghi thản nhiên nói.

Người cận vệ nhìn chằm chằm cô như muốntìm ra một chút sơ hở nào thông qua sắc mặt cùng lời nói của cô. HạnhNghi thì lòng bàn tay đã đổ mồ hôi lạnh. Có trời mới biết cô có baonhiêu sợ hãi.

- Vậy nếu không có chuyện gì tôi đưa cô đi xuống dưới, trên đây không khí không tốt cho lắm.

- Không cần, tôi có tay có chân có thể tự đi anh có chuyện làm thì làmđi._Hạnh Nghi khoát tay từ chối liền nhẹ nhàng nhấc chân đi xuống bậcthang.

- Vậy được, cô đi thong thả._người cận vệ cong môi cười thâm ý.

Hắn ta thầm nghĩ chủ tịch quả đoán không sai, cô gái này đã không như trước không còn tin tưởng được nữa.

Ngôi nhà vắng lặng, Hạnh Nghi đi nhanh về phòng trong trạng thái lơlửng. Cô còn chưa làm được cái gì đã đánh động rồi như vậy sau này côcăn bản không có cơ hội hành động tiếp.

Hạnh Nghi mấy ngày nay không ngừng theo dõi động tĩnh của ông Hạo Ưng nhưng cũng không pháthiện ra cái gì. Hầu như dạo này ông Hạo Ưng rất ít khi ở nhà cũng khôngbiết ông ta đang định làm gì. Hạnh Nghi nhiều lúc muốn tiếp cận cănphòng của ông ta liền bị đám cận vệ chặn lại.Cô không khỏi hoài nghi bên trong thật sự chứa cái gì đó bí mật.

Hạnh Nghi đã nghe đượctin tức Tử Phong đã thật sự ra tay đối với ông Hạo Ưng. Cô không khỏicảnh giác mình có hay không gặp nguy hiểm? Đến lúc này, cô cảm giác bảnthân thật sự đã không còn đường lui muốn trốn nhưng cũng không thể trốnđược nữa rồi.

Lấy cái gì gọi là cô đem bí mật tập đoàn nói choTử Phong biết nên sẽ không được phép ra ngoài cho đến khi ông ta thu hồi lại những chi nhánh đã bị Tử Phong thu mua. Hạnh Nghi không khỏi buồnbực trong lòng. Ngay cả Hạo Minh cũng không được phép gặp cô, bây giờ cô thật sự đã thấu cái gì gọi là hang hùm miệng hổ. Cô vốn là không nêntin tưởng người đàn ông kia.

--------------------------

- Chủ tịch, cô Hạnh Nghi thật sự có vấn đề ông vẫn muốn giữ cô ấy lại sao?

- Giữ! Phải giữ chứ!_ông Hạo Ưng hơi cười nhưng rõ ràng trong mắt chứa sự lạnh lùng.

Người cận vệ thoáng ngẩn người lại như hiểu ra điều gì không có hỏi tiếp chỉ nhẹ gật đầu.

Ông Hạo Ưng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm những thất bại trong mấyngày qua mà Tử Phong mang lại không khỏi tức giận trong lòng. Khẽ siếtchặt tay thành quyền, một sự tàn nhẫn nào đó giống như ngày một lộ rõ.

- Chuẩn bị mọi thứ chưa?

- Dạ đã hoàn toàn xong, chỉ cần có lệnh thì ngài có thể rời đi.

- Còn Hạo Minh?

- Cậu chủ không có ý định rời khỏi đây.

- Ngu ngốc!

Ông Hạo Ưng khẽ hừ lạnh một tiếng, ông ta không muốn đứa con này bị tổn hại mặc dù từ nhỏ ông không yêu thương gì.

“ Rầm”

Cánh cửa phòng bị đạp mạnh ra khiến người cận vệ không khỏi giật mình.Liền đi nhanh ra cửa muốn nói gì đó lại bị khí thế của người đẩy cửa làm cho hoảng sợ thụt lùi vài bước.

- Cút sang một bên nếu không muốn chết.

- Cậu chủ…

- Cậu ra ngoài đi!_ông Hạo Ưng khoát tay ra hiệu cho người cận vệ ra ngoài.

Từ khi Hạo Minh bước vào cơ hồ trên mặt ông ta cũng không có gì daođộng. Đôi mày ông ta hơi nhíu lại một chút lại trở về bình thường.

Người cận vệ “ dạ” một tiếng liền rời khỏi phòng tiện tay khép chặt cửa.

- Ông vì sao không cho tôi gặp Hạnh Nghi?_Hạo Minh lửa giận bừng bừng.

Cậu ta đi công tác trở về liền không thấy Hạnh Nghi, muốn liên lạc vớicô cũng không được. Cậu ta không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

- Nó phản bội ta, ta không thể tha cho nó.

- Phản bội ông? Cô ấy làm cái gì mà phản bội ông?_Hạo Minh cơ mặt co rút có chút lo sợ.

- Nó muốn giúp Tử Phong chẳng lẽ còn không phải phản bội?

Ông Hạo Ưng ngồi trên ghế xoay, âm sắc mỗi lúc một trầm xuống như muốn chứng thực ông ta không có khả năng tha cho Hạnh Nghi.

- Ông…thật sự là người đã gây ra chuyện…năm đó. Tên cận vệ đi theo tôiluôn làm theo lời ông muốn che giấu không cho tôi biết sự thật?

- Đó là họ tự chuốc lấy không liên quan ta. Còn về người cận vệ là ta an bài muốn bảo vệ con.

Hạo Minh căm giận đứng một chỗ nắm chặt tay, tại sao trước mặt ông tacậu ta không có một chút uy lực nào. Là vì ông ta là cha của cậu ta sao?

- Ông cũng không cần biến tôi cùng Hạnh Nghi thành công cụ trả thù._Hạo Minh trừng mắt nhìn ông ta uất hận cũng không ngừng dâng trào.

- Chẳng phải con yêu người con gái đó sao? Ta chỉ thay con đoạt về thôi là con không biết nắm lấy.

- Ông đừng ngụy biện rõ ràng ông muốn lấy mạng cô ấy. Nhiều lần tôiđang tự hỏi vì sao Thiên Tư luôn gặp nguy hiểm hóa ra không phải tựnhiên mà là ông muốn giết cô ấy. Bây giờ ông lại muốn làm cái gì HạnhNghi, mau thả cô ấy ra cho tôi._Hạo Minh càng nói càng giận.

Đôi mắt Hạo Minh như có lửa thật nóng giống như dung nham vậy. Ông HạoƯng liếc Hạo Minh một cái liền đứng dậy vén màn bên cửa sổ. Ánh sáng lúc này chiếu vào sáng bừng cả căn phòng, căn phòng vốn có chút âm u lạnhlẽo lúc nãy đã không còn mà thay vào thứ ánh sáng chói mắt.

Hạo Minh nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông mà cậu ta gọi là cha hơnhai mươi năm qua. Ông ta hầu như lãnh đạm không nhìn ra một tia cảm xúc.

- Con có biết người ta yêu nhất là ai không?

- Ôngkhông cần nói cho tôi biết. Bởi vì tôi không muốn nghe, không có bất cứngười con nào muốn nghe cha mình nhắc tới một phụ nữ khác khi mẹ mìnhcòn sống cả._Hạo Minh lúc này đã hơi bình tĩnh cũng không quá kích động.

- Vậy thì con cũng không cần biết Hạnh Nghi sẽ ra sao._ông ta thản nhiên nói xong còn cong môi cười như có như không.

- Ông…_Hạo Minh cắn chặt răng không cho phép bản thân xuất ra những câu vô lễ.

- Người ta yêu nhất là người đã bị chính tay ta hạ sát. Ta cũng khôngmuốn con của bà ấy còn sống. Bởi vì khuôn mặt của hai người đó khônggiống bà ấy mà giống người đàn ông ta hận.

- Ông…sao có thể làm như vậy. Vậy sao khi đó ông còn muốn lấy mẹ tôi còn để tôi ra đời lạiluôn vứt bỏ tôi, ông như vậy xứng đáng một người chồng một người chasao?_Hạo Minh không thể tin tự chính miệng ông ta thừa nhận chuyện hạingười kia.

- Ta và mẹ con là sai lầm bất đắc dĩ ta phải chịu trách nhiệm.

- Chịu trách nhiệm? Ha ha sao ông không nói vì lúc đó ông không có thếlực đánh bại chú Thiên Tuấn nên muốn mượn thế lực từ gia đình mẹtôi._Hạo Minh bật cười sang sảng nhưng rõ ràng là vô cùng thương tâm.

Phải cậu ta vô cùng đau xót cho mẹ mình phải chịu uất ức như vậy, cũngvì sự ích kỉ của người đàn ông này đã làm một gia đình tan nát. Thậm chí chút nữa cậu ta còn hại chết người con gái đó. Hiện tại cậu ta muốnbuông tay lại phát hiện chính cha mình là chủ mưu tất cả mọi chuyện chứkhông phải ông Du Tử Nhạc.

- Con câm miệng cho ta!_ông Hạo Ưng tức giận quát lớn.

Hạo Minh không những không sợ, khóe môi khẽ nhếch, giọng nói trầm thấpnhư trêu tức vang lên trong căn phòng vốn đã căng thẳng.

- Ôngsợi cái gì, sợ tôi nói ra bản chất tàn độc sao? Từ đó đến giờ tôi làmtheo lời ông là vì mẹ cũng là vì nghĩ ông còn một chút lương tâm muốntrả thù cho Hạnh Nghi nhưng thật không ngờ…

- Con càng chống đối ta con bé sẽ càng không có kết cục tốt._ông Hạo Ưng thẳng thừng nói ra ý định của mình.

- Nếu Hạnh Nghi có chuyện gì đừng trách tôi vô tình, đừng tưởng ông làcha tôi thì có thể làm gì thì làm. Là ai muốn tôi trở nên không máukhông tim thì tôi cũng sẽ làm như lời người đó nói._Hạo Minh không nhúng nhường bỏ lại một câu liền lập tức rời đi.

- Con…_Ông Hạo Ưng chống tay trên bàn tức giận thở hổn hển.

Đứa con này không giống ông hoàn toàn tàn độc mà chỉ vì quá yêu mà sinh hận nhất thời mà thôi. Nhưng hiện tại lại biết được sự thật dĩ nhiên sẽ không ngần ngại chống đối ông ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.