Vẫn muốn nói lời yêu nhưng có lẽ chưa đủ dũng khí, chưa đủ những cảmgiác gọi là yêu, có thể trong một lúc nào đó tình cảm sẽ trỗi dậy nhưngtrong nỗi đau đớn cùng cực.
Nước mắt mặn đắng lặng lẽ rơi hòacùng nỗi đau, có nỗi đau nào bằng nhìn người mình yêu đau đớn, sự ngốcnghếch trong yêu thương như một nỗi đau dằn vặt xé nát tâm can.
Buổi sớm mai thức dậy mang theo sự hồ hởi cùng những định liệu lo toan, những ngày qua như một giấc mộng dài của Tâm Di.
Cô khỏe hơn rất nhiều nhưng không hiểu sao Tử Phong không chịu cho côđi học, một ngày lại một ngày thật nhàm chán nhưng cô không dám làm trái ý anh đành ngậm ngùi nuốt uất ức vào trong.
Cô đòi về căn hộcủa mình sống anh cũng không đồng ý, cứ thở dài lại thở dài Tâm Di không hiểu Tử Phong đang lo lắng cái gì nhưng nhìn gương mặt anh thần sắc cóchút mệt mỏi lại một lần nữa giả làm hến im hơi lặng tiếng.
Còn cái vết thương trên khóe miệng cách đây mấy ngày cô hỏi anh nhưng anhkhông nói, chỉ nhìn cô cười trấn an không có gì nghiêm trọng nhưng hômsau nhìn thấy Khả Chiêu cũng có vết thương tương tự, trời ạ có tưởngtượng cô cũng không dám nghĩ đến hai con người này đánh nhau nhưng mà sự thật trăm phần trăm chính là như vậy, mặc dù ngoài miệng nói là tỉ thíso cao thấp nhưng cô biết chắc họ còn bí mật muốn che giấu cô.
Càng ở không cô càng nghĩ lung tung trong đầu, Tâm Di liền nghĩ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-co-toi-ben-em/2025683/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.