Đã đối mặt sẽ không nhún nhường, đã chấp nhận sẽ không hối hận. Yêuthương thù hận vốn là quy luật, yêu thương sẽ được đáp trả, thù hận cũng sẽ phải có cách giải quyết.
Ngày qua ngày Tâm Di vẫn ở trongbiệt thự nhà họ Du, họ đối xử với cô chẳng khác gì con cháu trong nhà.Cô được ưu ái hơn rất nhiều, đặc biệt cô được bên anh từng ấy ngày có lẽ đã quá đủ rồi.
Hôm nay, chân cô đã đi lại được mặc dù chưakhỏi hẳn nhưng không cần ai dìu Tâm Di vẫn có thể đi lại được. Hôm naynhà họ Du chỉ còn lại chị giúp việc và Tâm Di. Tử An đã đi đến trường từ sớm để hoàn thành một số hồ sơ để nhập học cấp ba. Tử Phong cũng đã điđến tập đoàn từ sớm, ông bà Du cũng có công việc riêng.
Trướckhi đi, Tử Phong vẫn nhắc nhở cô không đi lại lung tung vì anh khôngchắc rằng xung quanh đây an toàn đối với cô, nói đi cũng phải nói lạicho dù anh không dặn dò cô cũng chẳng dám đi xa.
Cứ vậy cô lang thang một mình trong căn biệt thự, đôi lúc muốn phụ chị giúp việc vàiviệc nhưng đều bị chị khước từ hết thảy, làm gì cũng bị chị lấy lí do Tử Phong ra dọa. Mà cứ hễ nhắc đến tên anh cô lại như con mèo ngoan thumình an phận.
Cô lại ra khuôn viên trước biệt thự để dạo, điquanh những gốc hoa sứ trắng mà thưởng thức hương hoa thuần khiết. Ngồidưới rặng liễu cạnh hồ sen ngắm hoa, thỉnh thoảng ngồi hẳn lên ven hồđung đưa bàn chân trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-co-toi-ben-em/2025659/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.