Tháng mười hai đã tới, như thường lệ có tiết chào cờ. Sân trường hôm nay có chút nắng, tôi ngồi hàng ghế cuối, trong khi Vũ ở trong trông lớp. Nghe nói hôm nay sẽ có học sinh được tuyên dương, trông mấy bạn lớp B1 vây xung quanh Phong thì đoán được rồi.
Vừa sụt sịt hai mũi vừa ngồi nghe thầy Tổng phụ trách đọc xếp loại thi đua của từng lớp mà lòng tôi háo hức thay dù trong lòng còn giận. Vẫn như ngày nào, mỗi khi cô giáo phê bình Phong nghịch ngợm, tôi còn lo hơn cậu. Đến khi cái tên “Trịnh Quốc Phong Anh” được xướng danh và Phong bước lên bục nhận hoa thì nước mắt tôi ứa ra trong niềm tự hào vô cùng.
“Trường THPT Hùng Vương vinh dự khi có học sinh đạt được học bổng toàn phần tại trường trung học nội trú Columbia International College…”
Học bổng toàn phần? Phong giành được...
Thầy nói ngôi trường xa lạ đó ở Canada, cách nơi đây xa vời vợi…
Mọi thứ… tất cả như quay trở lại cái ngày tôi đi học thêm về mà không thấy cậu ấy nữa…
Phong sẽ lại bỏ đi ư?
Mọi người, bạn bè, gia đình cậu và cả tôi nữa, đều ở đây cơ mà…
Tôi khóc òa lên thành tiếng trước sự ngạc nhiên của những người xung quanh. Một con bé học lớp bên khóc cho thằng bạn từ nhỏ đi biền biệt không biết có ngày gặp lại. Lỡ cậu ấy sống bên đó quen rồi, lỡ cậu ấy yêu đất nước người ta, thì có còn về với tôi không?
Đáng lẽ phải mừng cho Phong chứ, thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-co-anh-trong-noi-nho-cua-em-chua/2162904/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.