Tôi rầu rĩ băng qua những con phố dài, lòng rối như tơ vò. Hai hôm rồi Phong không về cùng đường, tôi cứ thấy nhớ nhớ mà giận giận,… mặc dù tôi đã đợi cậu ấy được mười năm rồi.
Đạp xe mông lung, thay vì đi về phía khu chung cư cũ, tôi lạc vào con đường dẫn đến trường cấp I ngày xưa, giờ ngôi trường đã xây lên hai tầng nữa, không còn mái lợp tôn xi măng, cây bằng lăng ngày trước tôi ngủ gục vẫn còn đây, nhưng nhánh cây của nó đã bị chặt bớt cho bức tường xây cao. Nghĩ thế nào tôi gửi xe đạp, tha thẩn xung quanh trường, chợt nhớ đến quán truyện tranh của tụi học sinh cấp II, rúc vào đấy đọc một lèo qua trưa luôn. Đọc hết Đô-rê-mon, tôi vơ lấy một quyển truyện màu mè đọc thử, nó có tên “Đại ca đi học”, tôi nghĩ ngay đến Vũ.
Mai Mít từng nói, Vũ không quậy phá gì cả, nhưng nó không hề biết những buổi học đầu tiên, Vũ đã rất ngang ngược.
Cậu ấy vì tôi mà thay đổi ư?
“Chun!”
Tôi giật mình đánh rơi quyển truyện, ngước lên nhìn cậu con trai mà cách đây mười năm, cậu ấy vẫn hay gọi tôi như thế.
Tôi cứ nhìn cậu ấy mà không thốt lên được lời nào. Cách đây rất lâu rồi, tôi cũng đang ngồi bệt như lúc này, Phong đẩy cuốn Đô-rê-mon cho tôi xem tranh và nói: “Mày còn ngơ hơn cả thằng Nobita.”
“Không còn đọc Đô-rê-mon nữa à?”
Phong lấy cuốn truyện tập một rồi ngồi xuống ngay cạnh, cậu ấy không lấy giấy kê mông như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-co-anh-trong-noi-nho-cua-em-chua/2162887/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.