Sáng sớm khi vừa tỉnh dậy liền thấy khuôn mặt Dạ chình ìn trước mặt. 
“Làm gì vậy, hù chết ta a.” Ta đẩy y ngồi xuống, bất quá trong nháy mắt ta lại nằm xuống, những gì đêm qua đều hiển hiện rõ ràng, bất giác ta cuộn người quay lưng đi. 
“Mặc mặc, em hối hận?” 
Ta không trả lời Dạ, ta rất muốn nói, không hối hận. Nhưng trên thực tế, ta hối hận. Dạ từ phía sau ôm chặt lấy ta, ôm phi thường nhanh, giống như sợ ta sẽ chạy trốn mất. 
Ta ở lại nhà Dạ một ngày, sáng ngày hôm sau y giúp ta tới bệnh viện tháo bột. Bác sĩ nói chân ta đã không còn vấn đề gì nữa rồi, có thể vận động vừa phải, miễn đừng quá sức là được. Bình thường gãy xương đại khái phải mất hai tháng mới lành lại, còn cở ta cùng lắm chỉ là nứt xương, bởi vậy mới có được cái cớ để làm biếng vài ngày. 
Được Dạ đưa trở về trường học, ta bỗng cảm thấy, ánh mắt bạn học xung quanh đều có cái nhìn tò mò hèn mọn, vẫn là không có chuyện gió thổi không qua kẻ tường a. 
Giáo sư Cổ và vợ không có ly hôn, Phi ngư nói với ta, Giáo sư Cổ chuyển tới làm ở một trường cao đẳng tư nhân ở phía nam, mang vợ và đứa con nhỏ theo cùng, mà chuyện của ta, sau khi giáo sư Cổ rời đi, đã bị truyền bá khắp nơi. 
Bề ngoài thái độ của bạn học đối với ta không có gì thay đổi, nhưng ta biết đó chỉ là mặt ngoài. Trong khoa có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-chi-thuong/3279683/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.