“Hòa rồi à? Sớm đã bảo ngươi đừng nghĩ nhiều, ngươi khóc chẳng khác nào lệ nhân a. Ai ~” Lão Tam quở trách ta. 
“Ngươi cút đi, đừng có mà nói hưu nói vượn!” Ta rống giận. 
“Ta biết ta rất xin lỗi các ngươi, đã lỡ vào không đúng thời điểm, ngươi cũng không cần bày bộ dạng hung ác đó ra a, làm ta sợ muốn chết.” Lão Tam ai oán đem đồ ăn để trên bàn cho ta, ngửi được mùi đồ ăn, bụng thấy đói đói, nuốt nuốt nước miếng, bỗng nhiên trở nên vô lực, bày bộ dạng không có cốt khí. 
“Ăn đi, bị thương mà còn giả bộ tức giận cái gì.” Lão Tam buồn cười nhìn ta. 
Ta hoàn toàn không thèm để ý đến hình tượng nữa mà nhào vào ăn, bỗng nhiên cảm giác được có ánh mắt đang nhìn, “A…… Dạ, ngươi ăn không? A…… Ha ha……” Ta thật mất mặt nha, trong lòng thoải mái hơn, nên chỉnh trang bộ dạng lại, ngượng ngùng nhìn Dạ. 
“Buổi tối sẽ mua đồ ăn ngon cho em, mất mặt quá.” Dạ nhẹ nhàng hôn lên trán ta một cái, ta lén nhìn lão Tam, lão đang đứng ở ngoài ban công, ngắm quang cảnh. 
Tới chiều, Dạ nói muốn ra ngoài mua đồ ăn cho ta, ta thấy chán quá, nên ngồi dậy đi lại một chút, lúc sờ vào cây nạng trên đầu giường, ta bỗng nhiên nhớ tới Bá chủ. Hắn đã giúp ta rất nhiều, ta còn chưa trả ơn hắn. Ta tính bản thân tốt lên rồi, sẽ đem tiền trả lại cho hắn, cùng hắn nói rõ ràng. 
Ta giãy dụa đứng lên, kỳ thật chân cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-chi-thuong/3279681/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.