Chương trước
Chương sau
Thời điểm cục cưng và Lam Đức đạt được thỏa thuận, ở một nơi khác trong thành…

Giữa phố chợ ồn ào đông đúc, thiếu niên hắc y đi tới đâu, người đi đường xung quanh đều không hẹn mà cùng đồng loạt theo bản năng tránh xa chỗ đó, tạo cho thiếu niên một không gian rộng rãi, bởi vì lửa giận băng hàn trên người thiếu niên tỏa ra đã gần như cụ thể hóa, âm trầm đến mức khiến người ta phát lạnh từ tận đáy lòng.

“Chết tiệt, tiểu quỷ ngươi tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt ta nữa!” Tuyệt Sát nổi điên chửi mắng, bên dưới con ngươi vàng rực che giấu bởi dải băng màu đen là ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt.

Y thật không hiểu y rốt cuộc đã đắc tội với thần thánh phương nào, khiến ‘truyền tống trận’ lại mang tên tiểu quỷ kia cùng đi theo, hiện giờ đã đi xa rồi, vậy mà còn không thể vứt bỏ cái cục nợ ấy.

Y cũng không biết chính mình quỷ tha ma bắt trúng cái tà gì, y không những không giết tên tiểu quỷ kia, cư nhiên còn không lợi dụng cơ hội này mà bỏ mặc nó, thật ra y đi khắp nơi tìm nó trong vô vọng là vì cái gì?

“Khốn kiếp!!” Vừa nghĩ tới đây, tâm tình y lại trầm xuống, hơi thở tản mát ra càng thêm khủng bố, đồng thời cũng khiến cho khoảng cách từ mấy người xung quanh tạo thành với y càng thêm rộng rãi. “Tiểu quỷ, ngươi tốt nhất đừng để ta tìm thấy!”

……

“Cục cưng, có nhìn thấy ba ba không?” Ôn nhu hỏi cục cưng miệng thì nhai thức ăn vặt nhưng hai mắt vẫn tích cực tìm kiếm xung quanh, Lam Đức thờ ơ hỏi.

Đúng vậy, hắn không thật lòng muốn cục cưng tìm được ba ba của nó. Tuy rằng tính cách hoàn toàn tương phản, nhưng dáng vẻ cục cưng và Tuyệt Sát thật sự rất giống nhau, điều này khiến cho Lam Đức vốn dĩ vô cùng tưởng niệm Tuyệt Sát sinh ra ý niệm biến cục cưng thành con rối. Nếu mỗi ngày đều nhìn thấy gương mặt này, có lẽ hắn sẽ khống chế được sự tuyệt vọng sợ hãi cùng hủy diệt tàn bạo đang dần dần phát triển trong lòng do không cách nào tìm thấy Tuyệt Sát.

“Không có, vẫn không có mùi hương của ba ba… Có phải ba ba không cần cục cưng không?” Cái miệng nhỏ nhắn đang nhai ngon lành đột nhiên ngừng lại, thức ăn còn chưa nuốt xuống hoàn toàn, cục cưng đã mím môi lại, đôi mắt to rưng rưng nước.

“A, sao có thể chứ!? Cục cưng đáng yêu như vậy, ba ba của cục cưng làm sao mà không cần cục cưng?” Thấy nó chuẩn bị òa khóc, Lam Đức vội vàng an ủi.

Đúng vậy! Gương mặt giống Sát thế này, sao có thể bị người ta ghét bỏ? Sát chính là người hoàn mỹ nhất!

“Này tiểu quỷ, ba ba của ngươi có bộ dạng thế nào, hình dung một chút thì chúng ta sẽ dễ tìm hơn.” Lôi Địch Á vội vàng hỏi, hắn cũng không muốn mang theo cả đống thức ăn vặt đi trên đường lớn, rất mất mặt! Hắn không thể ra vẻ thờ ơ như Tây Gia Lữ, hình tượng của hắn a~

Sự ai oán của Lôi Địch Á thật đáng thông cảm, bởi vì giờ phút này hắn và Tây Gia Lữ cứ như quầy bán thức ăn di động, trên người toàn là thức ăn vặt lẫn mấy món đồ chơi linh tinh mà Lam Đức mua cho cục cưng.

“Ân! Ba ba, ba ba…” Cục cưng nghiêng đầu tự hỏi cả nửa ngày, “Đúng rồi, mụ mụ xinh đẹp có nói hình dạng cục cưng và ba ba rất giống nhau!”

“Giống nhau? Giống nhau là sao?” Lôi Địch Á muốn có thông tin chi tiết hơn.

“Giống nhau chính là giống nhau thôi.” Cục cưng nghiêng đầu trả lời, “Ba ba anh tuấn cũng nói như vậy đó.”

“…” Lôi Địch Á bị đả kích, hoàn toàn á khẩu.

“Ba ba anh tuấn?” Tây Gia Lữ nghi hoặc hỏi.

“Đúng vậy! Ba ba anh tuấn với mụ mụ xinh đẹp đều nói cục cưng giống ba ba như đúc!” Cục cưng cười nói, vừa nhắc đến ba ba thì quên sạch hết mọi phiền muộn.

“Ba ba của cục cưng không phải ba ba anh tuấn sao?” Lam Đức lập tức phát hiện ra sự mâu thuẫn trong lời nói của cục cưng.

“Ba ba không phải ba ba anh tuấn, ba ba anh tuấn cũng không phải ba ba. Ba ba là ba ba, ba ba anh tuấn là ba ba anh tuấn, ba ba đẹp hơn ba ba anh tuấn, cục cưng thích ba ba nhất!!” Trong miệng cứ hết ba ba lại tới ba ba, mấy câu nói hoàn toàn không ăn khớp cục cưng khiến ba đại nam nhân suýt nữa thì hôn mê.

Bất quá, ba người vẫn hiểu được một chút, ba ba với ba ba anh tuấn mà cục cưng nói, tựa hồ không phải cùng một người.

“Ba ba, ba ba… Thế nhưng ba ba không cần cục cưng nữa rồi… Oa…” Nghĩ đến việc chưa tìm thấy ba ba, tâm tình cục cưng thoáng chốc trở nên u ám, tiếp theo là mưa to gió lớn sấm vang chớp giật ầm ầm.

Ma âm có thể so sánh với sóng siêu âm của cục cưng khiến cho Tây Gia Lữ và Lôi Địch Á lập tức ném hết mấy món đồ đang cầm trong tay, bịt kín lỗ tai để ngăn sóng xung kích. Thế nhưng thấy Lam Đức vẫn đứng yên, hai người chỉ có thể tiếp tục cố gắng nhẫn nại chịu đựng.

“Tiểu quỷ chết tiệt, ngươi câm miệng cho ta! Ồn muốn chết!” Một tiếng rống giận kinh thiên động địa bỗng nhiên truyền đến từ phía sau.

Nghe tiếng rống này, cục cưng đang khóc đột nhiên im bặt, ‘soạt’ một tiếng rời khỏi vòng tay Lam Đức, bay thẳng về hướng vừa phát ra thanh âm.

Mà Lam Đức bắt đầu từ lúc nghe được thanh âm kia, thân thể liền cứng đờ, trái tim không thể khống chế đập mạnh liên hồi.

“Ba ba! Ba ba!” Trong nháy mắt, cục cưng đã hóa đau thương thành vui sướng, đôi cánh dài chừng hai bàn tay mở rộng. Mà ba người Lam Đức cũng chậm rãi xoay người nhìn theo nó, nhất là Lam Đức, nét mặt hắn vừa hỗn loạn, chờ mong kinh ngạc lại vừa xen lẫn kích động không dám tin.

‘Rầm!’ Một tiếng nổ vang lên. Cũng giống như mấy lần trước, cục cưng bay về phía thiếu niên, liền bị thiếu niên một tay bắt lấy, sau đó hung hăng ném sang một bên. Rất may lần này không có cây cối nào gặp họa, chỉ là…nhìn tường thành bể nát một lỗ to, mọi người không chỉ khâm phục sức phá hoại kinh người của thiếu niên, mà còn cảm thán vì cơ thể cục cưng quá mạnh mẽ =.=

Ngươi hỏi tại sao không có ai vì thấy cục cưng bị đối đãi như thế mà xông lên phía trước thảo phạt thiếu niên? Ha ha! Ngươi nhìn sát khí kinh người xung quanh thiếu niên đi, có ai đâm đầu đi tìm cái chết hả? Huống hồ cục cưng…

Sức chịu đựng của cục cưng quả thật kinh người, đã bị đập một cú mạnh như thế mà vẫn tỉnh bơ, vỗ cánh bay ra từ giữa khói bụi mịt mù, hăng hái tinh thần tiếp tục bay về phía thiếu niên.

“Ba ba!” Dù thiếu niên có thờ ơ ra tay độc ác, cục cưng vẫn vui vẻ chào đón thiếu niên, ngay sau đó…

‘Rầm!’ Lại một tiếng nổ vang lên, cục cưng lần thứ hai bị ném mạnh vào tường thành. Bất quá, lần này thủ phạm không phải thiếu niên, mà là kẻ từ sau khi thiếu niên xuất hiện, ánh mắt cứ luôn dán chặt trên người y: nam nhân tựa như thần thánh, Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan.

Ánh mắt tựa như muốn lăng trì cục cưng khiến người ta sợ hãi, vừa chuyển đến người thiếu niên lập tức trở nên nhu tình như nước, dưới đáy mắt xanh biếc là thần sắc quyến luyến sâu đậm khó nén.

“Sát!” Lam Đức từ phía sau ôm chặt thiếu niên, thấp giọng gọi bên tai y, thanh âm giống như hơi run rẩy, hàm chứa tình cảm sâu đậm không thể diễn tả thành lời, xen lẫn kích động cùng vui sướng.

Nhiệt độ cơ thể ấm áp cùng thanh âm quen thuộc của nam nhân, Tuyệt Sát mở to mắt, bao gồm con ngươi vàng rực giấu dưới lớp vải băng màu đen. Là kinh ngạc, là… một chút khiếp sợ không muốn thừa nhận.

Bị ràng buộc trong ***g ngực dày rộng không hề xa lạ kia, thân thể Tuyệt Sát cứng đờ, cùng với dục vọng run rẩy mơ hồ khó nhịn bị y liều mạng áp chế, bởi vì tỏ ra yếu thế trước mặt nam nhân là việc khiến y không thể nào chấp nhận nhất.

“Ba ba! Cục cưng cũng muốn ôm một cái!” Tiếp tục bay khỏi đám khói bụi mù mịt, cục cưng nhìn thấy Tuyệt Sát đang được Lam Đức ôm vào lòng, liền kích động bay về phía hai người.

Điều cục cưng nghĩ chính là, nếu Tuyệt Sát không cự tuyệt cái ôm của Lam Đức, như vậy hẳn là cũng sẽ không để ý có thêm một người ôm. Thế nhưng kết quả…

“Cút!” Lam Đức ngẩng đầu lên, ngữ khí lạnh lùng như muốn giết người phóng thẳng vào cục cưng, ánh mắt nhìn nó cũng trở nên âm độc vô tình.

Trong giây phút hắn phát hiện ba ba mà cục cưng nói chính là Tuyệt Sát, tình yêu thương vì diện mạo của nó giống hệt y lập tức sụp đổ, thay vào đó chính là căm hận u ám, cộng thêm phẫn nộ đến huyết mạch sôi trào.

“…” Bị ánh mắt khủng bố của Lam Đức hù dọa, cục cưng nức nở một tiếng, toàn thân trốn ra phía sau Tây Gia Lữ, chỉ có cái đầu nhỏ xíu vẫn vụng trộm ló qua vai hắn, ánh mắt ai oán khát vọng nhìn chằm chằm Tuyệt Sát ở trong lòng Lam Đức.

Cục cưng bé bỏng không hiểu, thúc thúc ôn nhu kia tại sao lại đột nhiên trở nên đáng sợ như vậy, đôi mắt đen tương tự Tuyệt Sát rưng rưng nước, lại cố nhịn không dám chảy xuống.

Cục cưng cho rằng nếu nó khóc, thúc thúc kia chẳng những không an ủi nó như lúc nãy, ngược lại còn khủng bố hơn bây giờ, cũng như khi ba ba nhìn thấy nó khóc sẽ có vẻ mặt khó coi. Chính là, ba ba không khiến cục cưng sợ hãi…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.