Chương trước
Chương sau
Trên đầu là vô số ngôi sao bao quanh vầng trăng sáng, bốn phía là hòn non bộ cùng sương khói lượn lờ, thân thể ngâm trong dòng nước suối tinh khiết, vô cùng sảng khoái dễ chịu.

“Thế nào, Sát!? Ngâm mình trong suối nước nóng so với tắm rửa trong phòng thoải mái hơn, đúng không?” Lam Đức không phủ nhận hắn đang lấy lòng Tuyệt Sát, muốn cho người mình yêu hưởng thụ điều tốt nhất không có gì cần phải thẹn thùng.

“Ừ.” Tuyệt Sát buồn bực, vô cùng không cam lòng trả lời.

Có thể ngâm mình trong suối nước nóng quả thật là rất dễ chịu, thế nhưng ở trước mặt hắn, bất luận thế nào y cũng không thể vui vẻ trả lời.

“Ha ha!” Lam Đức cười sung sướng, cho dù Tuyệt Sát vẫn như trước không cho hắn vẻ mặt dễ nhìn, tâm tình hắn vẫn hớn hở chưa từng có.

Hắn chưa bao giờ biết cũng chưa bao giờ nghĩ tới, hóa ra tình yêu là thứ tốt đẹp như vậy, khiến hắn vừa nghĩ tới, trái tim liền như được lấp đầy, cảm giác trống rỗng lâu nay hoàn toàn biến mất.

“Ngươi muốn làm gì?” Tuyệt Sát cảnh giác nhìn Lam Đức đang bơi tới gần mình.

“Có thể không cần đề phòng ta quá mức được không, Sát? Ta chỉ muốn giúp ngươi chà lưng thôi.” Lam Đức biện hộ cho bản thân, ánh mắt che giấu mất mác.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy thất bại như vậy. Sau khi nhận ra tình cảm của mình dành cho thiếu niên, hắn mới phát giác càng lúc hắn càng không có biện pháp với y.

“Không cần.” Thận trọng duy trì khoảng cách với Lam Đức, Tuyệt Sát ngay cả chút đắn đo đều không có.

Y không rõ nam nhân này bị cái gì, tại sao đột nhiên trở nên kì quái như vậy, khiến y cảm giác không biết làm sao. Đây lại là một thủ đoạn mới của hắn? Y không khỏi suy đoán.

Thay đổi của hắn quá mức đột ngột, bất quá chỉ ngắn ngủi có mấy giờ, thần kinh của y liền bị hắn làm cho khẩn trương tột độ. Nếu suy đoán của y là chính xác, y không thể không thừa nhận, thủ đoạn này của hắn xem như rất cao minh.

“Ai…” Nhìn Tuyệt Sát ngược lại càng thêm cảnh giác với mình, Lam Đức không khỏi thở dài.

Sát đang đề phòng mình! Vừa cho ra kết luận này Lam Đức vừa lắc đầu cười khổ. Chỉ là đơn thuần muốn đối xử tốt với y, lại khiến đối phương cảnh giác đến mức độ này, Lam Đức trăm triệu lần không ngờ.

Lam Đức tuyệt nhiên không hề cảm thấy thái độ của hắn có bao nhiêu thay đổi. Hắn chỉ biết hắn đã kiềm chế bản thân, lo sợ rằng tình cảm ập đến quá đột ngột sẽ dọa sợ thiếu niên. Áp lực tình cảm khiến hắn trở tay không kịp chỉ có thể kiềm chế, e sợ thiếu niên càng thêm chán ghét chính mình.

Thế nhưng Lam Đức không biết rằng, linh cảm của Tuyệt Sát đối với người ngoài nhạy bén cỡ nào, đặc biệt là sau khi mất đi ánh sáng. Áp lực không thể che giấu, càng không thể biến mất, nó vẫn tồn tại, tuy rằng mong manh.

Đúng vậy! Tuyệt Sát không nhìn thấy, y không có khả năng phát hiện đam mê trong mắt Lam Đức, nhưng y có thể cảm nhận được Lam Đức thay đổi. Cho dù là người không liên quan, khí tức thay đổi y cũng có thể phát hiện, càng không cần phải nói người kia lại là hắn, mỗi thay đổi nhỏ nhoi của hắn đều khiến y thấy nguy hiểm bội phần.

“Ta tắm xong rồi!” Dưới ánh nhìn chăm chú của Lam Đức, Tuyệt Sát bước ra khỏi suối nước nóng, nhanh chóng mặc áo vào.

Đôi mắt y không nhìn thấy, nhưng y có thể cảm nhận rõ ràng tầm mắt như lưỡi dao của hắn đều tập trung trên người mình. Y không biết tại sao lại có ảo giác như vậy, rất chân thật, tấm lưng nóng rực như bị lửa thiêu.

“Kết cách!” Tuyệt Sát gọi Kết cách điểu về, theo chỉ dẫn của nó nhanh như chớp rời đi.

Không muốn thừa nhận, y tuyệt đối không muốn thừa nhận, bản thân gần như là bỏ chạy trối chết.

Trước nay dù phải đối mặt với hiểm cảnh thế nào, y cũng chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ trốn, cho dù là đối mặt với Lam Đức cũng vậy. Thế nhưng đêm nay trên người hắn không có sát khí, cũng không có cảm giác ác ý, lại vẫn khiến cho y hoảng sợ kì lạ, chỉ muốn bỏ chạy. Tuyệt Sát thật sự không rõ đêm nay chính mình bị làm sao, chạy trốn lẫn tỏ ra yếu thế, đây đều là mấy chuyện làm y chán ghét, nhưng ngay cả như vậy y vẫn lựa chọn rời xa hắn.

Nhìn theo thân ảnh dần biến mất của Tuyệt Sát, Lam Đức thu hồi ánh mắt về. Hồi tưởng lại trước khi bỏ đi, nét mặt hiện lên trong thoáng chốc chính là ảo não.

Ai da… Sát đúng là rất mẫn cảm! Là trực giác bản năng khi đối diện với nguy hiểm sao? Chỉ sợ chính bản thân y cũng không hiểu được, nỗi sợ hãi kia từ đâu mà tới, tất cả đều do bản năng tránh khỏi nguy cơ.

“Ha ha…” Lam Đức cười khổ, cúi đầu nhìn dục vọng đã cương cứng nóng bỏng như bàn ủi của mình bên dưới mặt nước.

Chẳng qua là trong khoảnh khắc Tuyệt Sát đứng dậy, thoáng trông thấy làn da màu lúa mạch của y giữa hơi nước mơ hồ, dục hỏa liền không thể vãn hồi, đốt cháy lý trí của hắn. Lam Đức không dám cam đoan nếu Tuyệt Sát rời đi muộn thêm một giây, hắn có thể hay không mất đi lý trí bất chấp hậu quả, thuận theo dục vọng của mình hóa thành lang sói.

“Sát!” Đặt hai tay lên bờ, Lam Đức ngước nhìn bầu trời sáng rực trăng sao, trong đầu hiện ra đủ loại nét mặt khác nhau của y từ bấy lâu nay, mặc cho ngọn lửa dục vọng thiêu đốt chính mình.

Đây là lần đầu tiên Lam Đức hiểu được tư vị này, lần đầu tiên có dục vọng lại không tìm thấy người phát tiết. Lý do rất buồn cười, bởi đây là nỗi khổ dục vọng do Tuyệt Sát mang đến cho hắn.

Lam Đức không ngờ chính mình lại có một ngày yêu thương kẻ khác như vậy, mà khi đã yêu thương lại điên cuồng như vậy. Xưa nay phàm là người tình của hắn đều không nguyện cùng hắn chia sẻ, cho dù là thống khổ cũng cam nguyện một mình ấp ủ, chỉ bởi vì đó là tình yêu của các nàng dành cho hắn.

“Sát, là ngươi khiến cho ta rơi vào hoàn cảnh như vậy, cho nên ngươi đừng mong chạy trốn! Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan ta, nhất định phải đem ngươi cùng ta rơi xuống vực sâu tình ái, cùng ta trầm luân!”

——

“Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan, ngươi rốt cuộc có mục đích gì, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì hả?” Tuyệt Sát cuối cùng nhịn không được bùng nổ, rống giận với Lam Đức.

Thật sự không chịu nổi, từ sau sự kiện đẫm máu kia đến nay đã hơn một tháng, Tuyệt Sát cảm nhận rõ ràng Lam Đức đã thay đổi. Sau khi quay về Khải Tư Lan bảo, hắn giống như biến thành người khác, ít nhất thì trong lòng y là như thế.

Chưa nói đến chuyện ánh mắt hắn luôn dính chặt trên người y, khiến y mất tự nhiên, lại thêm chuyện mỗi đêm khuya lẻn vào phòng y, tuy rằng cái gì cũng không làm, chỉ nhìn gương mặt say ngủ của y cho đến bình minh… Nhưng dù là vậy, vẫn khiến thần kinh y đặc biệt khẩn trương, mỗi đêm không dám ngủ say, chỉ sợ sau khi mình ngủ, không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì.

Càng miễn bàn chuyện mỗi lần y đến rừng rậm Bầu Trời tu luyện, Lam Đức tiếp tục như bóng với hình, làm cho khoảng thời gian tự do hiếm hoi của y cũng biến mất không còn tăm hơi. Huống hồ hắn không giống Bá Lợi, Tuyệt Sát không thể tùy tiện phớt lờ hắn.

Cảm giác tồn tại đặc biệt của Lam Đức khiến y căn bản không thể tĩnh tâm tu luyện. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy ngày, mỗi lần y quyết đấu với ma thú, mức độ nguy hiểm không biết sao tăng lên đến mấy lần. Đây đều là do sự tồn tại của hắn, là nguyên nhân khiến y không thể chuyên tâm.

Mà hôm nay khi y đang ngồi thiền luyện công, chỉ bởi vì hơi thở đột nhiên xuất hiện của hắn, khiến cho y tâm thần hỗn loạn, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, cũng khiến y rốt cuộc không thể nhịn được nữa, lớn tiếng bùng nổ chất vấn hắn.

“Ừm, Sát, ngươi có thể gọi ta là Dạ, ta chỉ cho phép một mình ngươi gọi ta như thế thôi.” Lam Đức mỉm cười, nhìn thấy cảm xúc hiếm khi lộ ra ngoài của Tuyệt Sát, tâm tình hắn đặc biệt nhẹ nhàng khoan khoái.

“Đừng đánh trống lãng, trả lời câu hỏi của ta!!” Tuyệt Sát giận điên người, nếu không phải lý trí nói cho y biết, năng lực hiện tại của y cách xa người này, sợ rằng y đã rút kiếm chém về phía hắn.

“Mục đích? Ta chỉ muốn nhìn thấy ngươi thôi, Sát!” Lam Đức vô hạn nhu tình trả lời, tuy hắn biết rõ Tuyệt Sát không có khả năng nghe ra tình ý trong giọng nói của mình.

Từ thời điểm phát hiện ra thiếu niên trước mắt này, Lam Đức vốn dĩ trì độn đối với các loại tình cảm trên thế gian liền không hề kiềm chế tình cảm bản thân. Ái ý trần trụi lẫn dục vọng độc chiếm thỉnh thoảng phát ra trong mắt hắn, không biết đã khiến cho bao nhiêu người trong Khải Tư Lan bảo sợ hãi.

“Nhìn!?” Tuyệt Sát đờ người ra. Đây tính là đáp án gì chứ? Nam nhân kia đang đùa giỡn với y sao? Y hoàn toàn phẫn nộ.

“Sát, ngươi làm sao vậy? Tại sao lại nổi giận, ta đã làm sai chuyện gì ư?” Lam Đức cuống quýt hỏi, không rõ chính mình đến tột cùng đã nói sai chỗ nào, thế nhưng lại khiến cho Tuyệt Sát phẫn nộ như thế.

“Không, không có, ngươi không có sai.” Tuyệt Sát trầm tĩnh trả lời.

Nhìn thì giống như y đã bình tĩnh trở lại, nhưng thật ra là phẫn nộ đến cực điểm nên ngược lại mới trầm lắng xuống, bởi vì y không muốn phẫn nộ khống chế lý trí.

“Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan, ngươi muốn làm cái gì Tuyệt Sát ta không có năng lực ngăn cản, nhưng nếu như ngươi muốn vi phạm giao dịch giữa chúng ta, cho dù biết rõ không có khả năng, ta nhất định cũng sẽ cùng ngươi sống chết một phen!”

Tuyệt Sát biết rõ bản thân y không có kế hoạch gì, giữa y và Lam Đức chỉ có duy nhất vụ giao dịch kia, tuy rằng đối với Bích Ti, y cũng không còn quá nhiều tình cảm, thế nhưng khiến cho Bích Ti sống vui vẻ suốt nửa đời còn lại là lời hứa của y dành cho bản thân mình, vậy y sẽ làm hết khả năng để biến nó trở thành sự thật

“Sát…” Bắt gặp thần sắc phẫn hận quyết tuyệt của y, hắn không khỏi cảm thấy ảm đạm, khoang miệng trào lên chua xót: “Sát, chỉ cần Bích Ti không cự tuyệt,nàng liền có thể vĩnh viễn ở lại Khải Tư Lan bảo,giao dịch với ngươi ta chưa từng quên.” Chỉ là, có một điều khoản trong giao dịch ta nhất định không thể tuân thủ, ta không có khả năng cho ngươi rời khỏi ta, Sát!

Ngươi chỉ có thể thuộc về ta, thuộc về Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.