Chương trước
Chương sau
Trong khu rừng rậm cạnh vách núi đen, một đội nhân mã chậm rãi di chuyển về hướng Khải Tư Lan bảo. Được đội nhân mã bảo bộ bốn phía xung quanh, chính là mã xa rực rỡ do bốn con tuấn mã trắng muốt điều khiển.

“Tộc trưởng, đã sắp đến Khải Tư Lan bảo.” Nhìn mặt trời khuất dần ở hướng Tây, Tây Gia Lữ mái tóc đỏ rực cưỡi ngựa bên cạnh mã xa, cúi đầu thông báo.

“Ừ, biết rồi.” Thanh âm từ tính nhu hòa nhưng lại không mang theo độ ấm truyền ra từ trong thùng xe.

Nhận được câu trả lời, Tây Gia Lữ cưỡi ngựa quay lại chỗ đội hộ vệ, cùng Lôi Địch Á đi đầu.

“Ha, sắp đến ‘nhà’!” Lam Đức trào phúng nói về nơi ở của mình.

“Bất quá…” Khóe miệng hắn nhếch lên, trong đôi mắt xanh không mang theo một tia tình cảm trong nháy mắt bỗng hiện lên một chút ý tứ có thể xem là hưng phấn. Rất nhanh có thể nhìn thấy y rồi… “Ám dạ tinh linh!”

“Chàng đang nói gì thế, Lam Đức?” Mỹ nữ dung nhan tuyệt sắc, thân hình trơn nhẵn bò lên thân thể Lam Đức.

“À, nàng không cần biết.” Không để ý đến nghi vấn của mỹ nữ, Lam Đức ôn nhu nói. Bất quá, trong đôi mắt bị ái mộ che kín của mỹ nữ, chưa từng phát hiện ngữ điệu ôn nhu của hắn thế nhưng không hề có chút nào tình cảm.

“Lam Đức, keo kiệt.” Mỹ nữ bất mãn giận dỗi, nếu biểu tình của nàng không kiều mỵ như vậy, chắc cũng có sức thuyết phục.

“Nếu nàng đã có thời gian nói mấy chuyện này, chi bằng chúng ta làm vài chuyện vui vẻ đi!” Hắn mỉm cười, đè lên thân thể mềm mại quyến rũ của nàng.

“A a… Lam Đức… Ừm… A…” Trong thùng xe truyền đến từng đợt thanh âm khiến người ta mặt đỏ tim đập, mỹ nữ cả thể xác lẫn tinh thần đều bị khoái cảm vô hạn chi phối, lại không hề biết nam nhân hiện tại khiến nàng ý loạn tình mê, đang dùng ánh mắt vô cùng tỉnh táo, thậm chí mang theo nét khinh thường cùng nhàm chán nhìn nàng.

Mã xa tiến vào Khải Tư Lan bảo, xuyên qua đình viện đậu phía trước chủ trạch.

“Khả Lạp cung nghênh tộc trưởng quay về bảo!” Khả Lạp hành lễ với Lam Đức đang bước xuống xe, nhưng vừa nhìn đến mỹ nữ đi sau hắn, gương mặt lạnh lùng chợt hiện lên thần sắc thống khổ cùng ghen tỵ.

“Tộc trưởng, Bá Lợi ta rất nhớ ngài nha!” Nhìn thấy thân ảnh Lam Đức, Bá Lợi chờ đợi đã lâu lập tức hóa thân thành con thỏ nhỏ, nồng nhiệt nhào về phía Lam Đức. Bất quá hắn còn chưa đến gần, liền bị bàn tay to lớn của Tây Gia Lữ ngăn cản.

“Bá Lợi đại nhân, xin tự trọng!” Tây Gia Lữ không nóng không lạnh nói.

Một kẻ tóc đỏ mắt đỏ như hắn, lại có tính cách hoàn toàn tương phản. Tựa như dòng nước không nhiệt độ, không chỉ kiên cố cùng rét lạnh, hơn nữa còn thêm vô tình. Phải biết rằng lửa có thể hòa tan băng tuyết, nhưng cũng có thể bị nước dập tắt.

“Tây Gia Lữ!! Ngươi cái tên đầu gỗ này mau tránh ra! Bá Lợi ta muốn ở cạnh tộc trưởng!” Bá Lợi dùng gương mặt đáng yêu như búp bê của mình làm nũng với Tây Gia Lữ, hoàn toàn không bận tâm bản thân mình thực tế đã bao nhiêu tuổi.

Thế nhưng gặp Tây Gia Lữ lãnh tĩnh như mặt hồ, nhiệt tình của Bá Lợi khẳng định phải chết non. Tây Gia Lữ không có phản ứng là không có phản ứng, mặc kệ Bá Lợi muốn dùng phương pháp nào đột phá, đều nhất nhất bị Tây Gia Lữ hóa giải.

“Hừ, sớm biết Tây Gia Lữ đáng ghét mà!” Bá Lợi tức giận thở gấp, tâm không cam tình không nguyện bỏ lỡ cơ hội nhào vào lòng Lam Đức, đứng một bên lải nhải không biết nói cái gì.

Bất quá không cần nghĩ cũng biết, khẳng định là đang nguyền rủa Tây Gia Lữ. Có lẽ do quy luật bù trừ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ai cũng bó tay với hắn, ngay cả Tuyệt Sát đều không chịu đựng nổi, chỉ riêng đối với Tây Gia Lữ thì hắn lại không có biện pháp, dù hắn đã nghĩ nát óc đủ mọi phương pháp trên đời, vẫn không thể làm cho gương mặt Tây Gia Lữ biến sắc.

Bá Lợi đã từng huyên thuyên bên tai Tây Gia Lữ suốt ba ngày ba đêm, kết quả hắn nói đến mất cả giọng, Tây Gia Lữ vậy mà vẫn mặt hồ không gợn sóng, hơn nữa còn vô cùng tốt bụng đưa cho hắn ly nước, khiến hắn tức đến nổi mắt trợn trắng, cả nửa ngày không hồi phục được.

“Khả Lạp, Sát đâu? Y hiện tại ở đâu?” Lam Đức hỏi, bản thân hắn cũng không nhận ra vẻ sốt ruột trong giọng nói của mình.

“Tiểu Sát Sát hiện tại chắc còn đang ở trong rừng rậm Bầu Trời.” Bá Lợi vội trả lời, tranh công với Lam Đức.

“Trời đã tối như vậy sao còn không dẫn Sát về, Bá Lợi?” Nhìn vầng trăng sáng trên không trung, Lam Đức giận dữ.

“Bá Lợi ta cũng rất muốn nha!” Không nghĩ tới Lam Đức đột nhiên tức giận, Bá Lợi ủy khuất biện giải cho chính mình. “Tộc trưởng, ngài cũng không phải không biết, theo cá tính của Tiểu Sát Sát sao có thể nghe lời người khác nói? Hơn nữa Tiểu Sát Sát mạnh như vậy, cho dù muốn ép y về, Bá Lợi ta cũng không làm được!”

Hiểu được lời Bá Lợi nói có lý, Lam Đức không trách hắn nữa, thế nhưng vẫn vì sự an nguy của Tuyệt Sát mà lo lắng. Phải biết rằng rừng rậm Bầu Trời nguy hiểm đến mức độ nào, không phải người bình thường có thể tiếp nhận nổi. Cho dù Tuyệt Sát rất mạnh, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là thiếu niên mười ba tuổi. Trong mắt người thường, Tuyệt Sát thật sự chỉ mười ba tuổi!

“Bất quá, Tiểu Sát Sát rất kì lạ! Bình thường trước khi trời tối y sẽ trở về, nhưng hôm nay đã trễ thế này vẫn không thấy bóng dáng đâu…” Bá Lợi tựa hồ sợ thiên hạ không đủ loạn, không hề nhận ra lời hắn nói nghiêm trọng cỡ nào.

“Khả Lạp, lập tức phái người đến rừng rậm Bầu Trời tìm Sát!” Quả nhiên, Bá Lợi vừa nói xong, Lam Đức lập tức ra lệnh.

“Tộc trưởng, phái thị vệ đi cũng vô dụng thôi. Mấy năm nay Tiểu Sát Sát đều hoạt động nơi trung tâm khu rừng, phái mấy kẻ không đủ năng lực đi, có khác gì kêu bọn họ làm mồi ngon cho ma thú.” Bá Lợi thật sự ngại tình hình không đủ loạn, tiếp tục dội thêm một gáo nước lạnh.

“Tộc trưởng, Tây Gia Lữ tình nguyện đến rừng rậm Bầu Trời tìm La Lam thiếu gia.” Tây Gia Lữ tiến lên thỉnh cầu.

Hành động này của hắn khiến cho những người ở đây không ai không sợ hãi. Tây Gia Lữ mà lại chủ động chờ lệnh, thật sự là khó tin như thể Bá Lợi không thèm đùa giỡn nữa.

Nếu tính về khoản lạnh lùng, Tây Gia Lữ tuyệt đối không thua gì Tuyệt Sát, ngoại trừ Lam Đức thì không ai có thể sai khiến. Sự quan tâm đối với mọi vật xung quanh thậm chí đạt tới trình độ cho dù có một con muỗi đậu trên mặt, chỉ cần không chích hắn thì hắn tuyệt đối không thèm đuổi nó đi. Chỉ cần không uy hiếp đến sự an nguy của bản thân, hắn sẽ không bao giờ để ý.

Muốn tìm ra thứ Tây Gia Lữ thật sự quan tâm, chắc chỉ có lòng say mê dành cho võ thuật.

“Cứ vậy đi. Tây Gia Lữ, tìm được Sát thì mang y an toàn trở về!” Lam Đức không yêu cầu Tuyệt Sát phải hoàn hảo không có thương tổn, bởi vì hắn hiểu rất rõ nếu gặp nguy hiểm trong rừng rậm Bầu Trời, toàn thân trở ra là chuyện gần như không thể. Đương nhiên, ngoại trừ chính hắn.

“Vâng!” Nhận được mệnh lệnh, Tây Gia Lữ thoáng chốc đã biến mất trong màn đêm.

“Lam Đức, Sát là ai vậy? Nghe giống như chàng rất quan tâm y.” Mỹ nữ dán lên người Lam Đức, chất vấn bằng giọng điệu có chút nhõng nhẽo. Nàng không muốn hắn để ý người khác, bởi nó khiến nàng cảm thấy địa vị của mình bị uy hiếp.

“Nữ nhân, Sát là để cho ngươi gọi sao?” Đối mặt cùng mỹ nữ, Lam Đức đã không còn ôn nhu triền miên như trước, ánh mắt nhìn nàng còn không bằng nhìn một con kiến.

“Lam Đức…” Đôi mắt xanh biếc từng khiến nàng say mê, nay chỉ còn lạnh băng khiến người ta kinh hãi, bàn tay mỹ nữ đang nắm lấy hắn bất giác buông ra.

“Bá Lợi, nữ nhân này giao cho ngươi.” Bỏ lại một câu, Lam Đức cũng không thèm quay đầu, tiêu sái bước vào bên trong. Nữ nhân ngu xuẩn, lưu lại chỉ tổ rước thêm phiền phức.

“Đa tạ tộc trưởng, Bá Lợi ta đang lo không có ai thử thuốc đây!” Bá Lợi cực kỳ hưng phấn, hắn vẫn luôn đem những người ở bên cạnh ra làm thí nghiệm thuốc, nhưng mặc kệ thế nào, bọn họ cũng là người của Khải Tư Lan gia, nếu thuốc có dược tính quá mạnh thì không tiện cho bọn họ dùng. Nay hiếm hoi lắm mới có vật thí nghiệm không cần e dè, thật khiến hắn vui vẻ.

“Không, Lam Đức, sao chàng có thể đối xử với thiếp như vậy? Lam Đức, Lam…” Nhìn theo bóng lưng Lam Đức, mỹ nữ kêu gào thảm thiết, nàng không dám cũng không muốn tin, nam nhân từng ái ân với nàng lại tàn nhẫn đến thế.

“A a a! Tại sao đám nữ nhân ngoại trừ Khả Lạp đều ồn ào vậy chứ?” Bị mỹ nữ gào to đến đau cả đầu, Bá Lợi chịu không nổi nhét cho nàng viên thuốc, khiến nàng mê man.

“Nè, đưa nàng đến dược phòng của Bá Lợi ta đi!” Ra lệnh với thị vệ, Bá Lợi vô cùng cao hứng trở về hang ổ ấm áp của mình.

“Ồ, hóa ra Bá Lợi cứ luôn dài dòng, vậy mà cũng sợ kẻ khác ồn ào!” Lôi Địch Á sờ sờ cằm, kinh ngạc như thể vừa mới phát hiện ra một đại lục mới.

Khả Lạp lạnh như băng liếc xéo Lôi Địch Á một cái, đuổi theo Lam Đức, không thèm quan tâm cảm khái bất chợt của hắn.

——

Giữa đám ma thú hung ác xấu xí, thân ảnh màu đen hiện lên rõ nét. Cho dù đang bị bóng đêm bao phủ, thân ảnh so với ám dạ còn muốn thuần túy hơn vẫn khiến người ta không thể bỏ qua.

Những sợi tóc đen tuyền rủ trước vầng trán cùng dải băng màu bạc, thuận theo mỗi động tác của chủ nhân mà bay lượn trong màn đêm, thanh kiếm sắc bén trong tay biến hóa ra vô số kiếm ảnh, đoạt lấy sinh mệnh của những sinh vật xấu số.

So với điệu múa nhẹ nhàng như gió thoảng của thiếu niên, đám ma thú dường như chỉ đứng yên mặc người ta chém giết. Chỉ trong thoáng chốc, vẫn như cũ đứng thẳng trên mặt đất dưới đêm trăng, chỉ còn lại thân ảnh màu đen của thiếu niên.

“Hộc… Kết cách, phải đi rồi!”

Nghe chủ nhân gọi, Kết cách điểu từ trên cây bay xuống đậu lên vai Tuyệt Sát, bay về hướng bên ngoài khu rừng.

Cho dù đôi mắt không nhìn thấy, Tuyệt Sát cũng có thể biết hiện tại trời đã tối mịt. Hôm nay y đã nấn ná trong rừng rất lâu, thế nhưng cứ nghĩ đến chuyện Lam Đức trở về, y liền không muốn quay lại.

Tuy rằng năm năm nay y đối với chính mình nghiêm khắc rèn luyện, khiến tâm tính bản thân càng thêm trầm ổn, cho dù đối mặt với Lam Đức cũng sẽ không nổi nóng, nhưng y vẫn như trước không muốn ở chung với hắn.

Mỗi lần gặp hắn, dưới đáy lòng y luôn có cảm giác mất mát, năng lực chênh lệch quá xa khiến y buồn bực vô cùng. Cứ mỗi khi y cảm thấy chính mình đã mạnh mẽ hơn, lại phát hiện Lam Đức vẫn mạnh hơn bản thân mình như ngày nào. Loại cảm giác thất bại như vậy, ở kiếp trước y chưa từng cảm thụ.

“Còn phải bao lâu nữa…” Tay phải đặt trước ngực nắm chặt thành quyền, vẻ mặt Tuyệt Sát rất chi không cam lòng. Còn phải bao lâu nữa y mới có năng lực chống lại hắn, còn phải tới khi nào y mới có thể đem sự sỉ nhục kia trả lại cho hắn?

“La Lam thiếu gia!” Tây Gia Lữ quỳ một gối xuống trước mặt Tuyệt Sát.

“Ai?” Bàn tay thả lỏng buông xuống bên người, Tuyệt Sát có điểm không vui, chẳng biết có bị Tây Gia Lữ nhìn thấy bộ dáng y tự nhận là yếu đuối vừa nãy hay không.

“Thuộc hạ Tây Gia Lữ, phụng mệnh tộc trưởng đến tìm La Lam thiếu gia!” La Lam thiếu gia quả nhiên đã quên hắn, Tây Gia Lữ có chút thất vọng.

“Hừ!” Tuyệt Sát nhíu mày, đúng thật là nam nhân kia… “Đuổi theo!”

“A…” Tây Gia Lữ mờ mịt ngẩng đầu, không hiểu rõ lắm ý tứ của Tuyệt Sát, nhưng nhìn đến thân ảnh nhẹ nhàng rời đi của y, liền lập tức phản ứng lại.

“Tiễu nhiên chi phong, phi vũ chi tường, tật phong chi thuật!” Sắp sửa mất dấu Tuyệt Sát, Tây Gia Lữ vội vàng đuổi theo.

Không hổ là La Lam thiếu gia!!! Phát hiện chính mình dù sử dụng ma pháp vẫn bị y cho rơi khá xa, Tây Gia Lữ không khỏi cảm thán.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.