Trước kia, Hoàng Bảo Khôi cũng không tỏ ra quá ghét Mộc Miên, nhưng từ sau ngày ăn hai cái tát, hắn thể hiện đúng một thái độ "ghét đến độ ai cũng biết là ghét".
- Sao? Ghét quá không chịu nổi nữa à?
Mộc Miên cúi đầu nhìn quyển sổ đầu bài bị xé rách tan tành, con bé không khóc, cũng không giận, chỉ ôm lấy quyển sổ, chờ đến khi cô chủ nhiệm bước vào thì thông báo với cô.
Hoàng Bảo Khôi cùng lũ con trai ở dưới cũng chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị mời lên bảng giải trình mọi chuyện. Thế nhưng cô giáo lại chỉ bực bội trách mắng Mộc Miên hơn nửa tiếng đồng hồ và kết thúc bằng một câu nói:
- Mộc Miên là lớp trưởng mà để sổ đầu bài thành ra thế này. Từ nay, Mộc Miên chính thức không làm lớp trưởng nữa, lớp chuẩn bị bầu bạn khác.
Vẫn dáng vẻ thẳng lưng, ngẩng cao đầu, Mộc Miên không có chút gì buồn bã hay tủi thân, con bé bước thẳng xuống chỗ ngồi của mình. Hoàng Bảo Khôi chậm rãi quan sát cô bạn nhỏ trước mặt, cuối cùng càng bực tức hơn khi hắn không thể hiểu nổi suy nghĩ của một đứa con gái như Vũ An Mộc Miên.
Thật ra Mộc Miên không tố cáo Hoàng Bảo Khôi và lũ con trai không phải vì hèn kém, vì từ lâu con bé đã chẳng muốn giữ chức vị lớp trưởng nữa. Mọi người ghét nó, mà nó thì lại càng không muốn tốn thời gian vào những việc vô ích ấy, thà rằng để giành thời gian học tập còn hơn.
- Này!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-chanh-tuyet/3612376/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.