- Nghe nói cái người tên Danh bị bắt rồi hả?
Tôi đang lau bàn gỗ thì nghe thấy giọng nói của anh chủ quán vọng ra từ khu vực pha chế đồ uống.
- Vâng ạ, em cũng không rõ sự tình, chỉ biết người đàn ông đó phải trả lại toàn bộ số tiền lừa đảo và bị tống vào tù.
- Cũng may là em không sao.
Tôi cũng thầm cảm thấy biết ơn vì đã không xảy ra chuyện gì, vẫn bình an vô sự đứng ở đây. Không sợ là nói dối, khi ngủ tôi hay giật mình tỉnh giấc bởi cơn ám ảnh về ngày hôm ấy hiện về trong giấc mơ mà chẳng báo trước lấy một lời.
Huy Anh nói anh sẽ về, tôi càng hi vọng mình không lộ ra vẻ yếu đuối khi đứng trước mặt anh, tôi thật sự rất hi vọng vào tương lai sau này.
- Mộc Miên, tiền lương của em đây.
Anh chủ quán đưa cho tôi một xấp tiền đựng trong phong bì, tôi nghiêng người kiểm tra số tiền lương hai tháng hè.
- Anh ơi, anh đưa dư cho em 3 triệu lận.
Dù đếm đi đếm lại tận ba lần, tôi vẫn không thể tin nổi vào mắt mình anh chủ quán đưa dư cho tôi nhiều đến thế.
- Tiền đó có là gì đâu, em cứ nhận đi. Anh biết đi học đại học tốn nhiều tiền lắm, tiền học phí, tiền trọ, tiền mua thiết bị điện tử, em cũng cố gắng làm thêm bao năm qua để đi học còn gì. Đừng có bận tâm quá, anh tin Mộc Miên xứng đáng với những điều tốt đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-chanh-tuyet/3612374/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.