Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy với cái đầu đau như búa bổ, tay chân nhức mỏi. Thật ra thì tôi chỉ uống một chút, không đến mức say mèm, tôi vẫn nhớ mang máng hành động mình đã làm ngày hôm qua và còn nhớ luôn lời Huy Anh nói:
- Anh biết mình là một kẻ nhát gan, lảng tránh em hết lần này đến lần khác, khiến em bị bệnh và giận hờn tổn hại tinh thần. Anh xin lỗi, nhưng mà... em vẫn để anh đồng hành bên cạnh, được không em?
Huy Anh nắm lấy tay tôi, xoa dịu vết sẹo chỗ cổ tay. Lần đầu tiên, tôi thấy anh khóc, nước mắt của sự hi vọng. Anh từng nói bản thân rất ghét nước mắt vì nó khiến mẹ trầm cảm, thế nhưng ngày hôm nay, anh lại rơi lệ sau khi mâu thuẫn của chúng tôi được giải quyết. Tôi biết chỉ cần như thế là đủ rồi, chỉ cần cả hai nói chuyện để hiểu rõ nhau hơn thì tôi và Huy Anh vẫn có thể tiếp tục.
Tinh thần dần tốt hơn, tôi phấn chấn đi thay quần áo. Vừa hay Oải Hương bước ra khỏi nhà vệ sinh, khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo ngày nào giờ đây đã thấm nhuần nét mệt mỏi, con nhỏ trông theo bộ dạng cười tươi rói của tôi, cũng cười theo:
- Chắc lần sau tao không dám cho mày uống rượu nữa. Hôm qua Mộc Miên như biến thành người khác ý, mày cứ khóc mãi rồi thơm má Huy Anh tới tấp đến nỗi tao tưởng mặt Huy Anh gắn filter nụ hôn luôn đó!
Ủa có hả ta? Không có nhớ, không có biết gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-chanh-tuyet/3612371/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.