Sau hai tiếng rưỡi đồng hồ, chúng tôi đã đến Phan Thiết. Chưa gì hương biển đã ập vào khoang mũi, mang theo cái nắng nóng của vùng duyên hải, tôi thích thú nhìn từng đợt sóng vỗ về bờ cát trắng phau. Eo ôi muốn tắm biển quá đi mất!
Nhận phòng xong xuôi, lũ lớp tôi ồ ạt chạy ra biển, đứa thì mang phao, đứa thì mang súng nước, một lũ nhảy tủm xuống, hí hửng hò hét như trẻ lên năm.
Tôi đi chân trần trên cát, ngửa mặt nhìn theo những đám mây đón gió đang lang thang nơi chân trời cao vút. Gió biển lồng lộng thổi tung bay mái tóc đen nhánh, mang theo nỗi muộn phiền bao ngày, tôi dõi mắt về phía lũ bạn đang chơi đùa, đứa nào đứa nấy cười toe toét. Đúng là biển, đúng là thanh xuân, luôn khiến người ta phải lưu luyến, day dứt!
Tôi không xuống nước, chỉ đành đi dạo bên bờ cát mịn màng, từng đợt sóng ùa vào chơi đùa loanh quanh bên chân tôi, bọt nước li ti thoắt ẩn thoắt hiện trên mặt biển.
Tôi lại muốn đi xa hơn chút nữa, nào có ngờ sóng càng ngày càng lớn, hại tôi suýt thì toàn thân ướt sũng. Một tay xách dép, một tay xách váy trắng chạy thục mạng lên bờ.
Bỗng nhiên người tôi được ai đó nhẹ nhàng bế lên, tôi vùi mặt vào lồng ngực thân thuộc, ngẩng đầu nhìn gương mặt đẹp phát hờn của Huy Anh, tôi nhe răng cười tươi rói. Huy Anh nhíu mày, lại không thể chịu nổi trước nụ cười vô tri của tôi, đằng hắng mắng:
- Em là em bé đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-chanh-tuyet/3612369/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.