Gần đầy, Huy Anh rất siêng năng, hầu như những cuộc vui chơi ngoài kia không đủ khả năng gây phiền nhiễu đến sự quyết tâm chinh phục học bổng loại 1 của anh nữa. Chẳng biết anh lấy đâu ra động lực mà mười hai giờ tối vẫn còn gọi cho tôi học bài xuyên đêm. Thế nhưng dù đã đặt rất nhiều nỗ lực vào kì thi cuối kì 1, Huy Anh vẫn thiếu một chút xíu may mắn để đạt học bổng loại 1.
Trường chuyên tỉnh tôi sẽ trao học bổng cho các bạn học sinh theo hai loại. Điều kiện đạt học bổng loại 1 là học sinh giỏi, trung bình môn chuyên từ 9.0 trở lên, còn học bổng loại 2 yêu cầu học sinh phải có trung bình môn chuyên từ 8.5. Trong khi đó, điểm trung bình môn lý của Huy Anh được 8.9, chỉ còn thiếu 0,1 nữa là hoàn thành ước nguyện. Nỗi ám ảnh của dân chuyên không phải là 6.4 hay 7.9 mà là hai con số khủng khiếp 8.4 và 8.9.
Từ ngày biết điểm, bầu trời trong mắt Huy Anh trở nên xám xịt và u tối đến nỗi tôi không dám nói về chuyện học bổng với anh. Dùng hết sức năn nỉ ỉ ôi, anh mới đồng ý đi cafe học bài cùng tôi vào một buổi chiều cuối tuần.
- Thôi đừng buồn nữa mà, em thấy Huy Anh nhà em giỏi lắm luôn, chỉ là may mắn chưa mỉm cười với anh thôi.
Huy Anh buồn rầu nhìn xấp giấy A4 phủ kín lời giải và công thức vật lý đã ôn tập bao tuần, khuôn mặt ấm ức trông thương xỉu. Hai bàn tay nhỏ của tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-chanh-tuyet/3612362/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.