Bước vào năm học mới được hai tuần, chúng tôi bắt đầu phải đi học tăng cường. Môn chuyên là môn bắt buộc, còn những môn khác được tùy chọn. Theo như thỏa thuận từ trước, tôi đi học cùng Huy Anh và Chou Ngô.
Bọn con trai trong đám “ngũ long công chúa” không theo lớp học tăng cường nên tôi thấy an tâm hơn hẳn. Nhưng mà nào có ngờ, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, sĩ số theo lớp học thêm toán không nhiều nên bắt buộc phải ghép với lớp 12 Hóa.
Tôi đoán mỗi người chúng ta đều có một nỗi sợ, có thể là sợ độ cao, sợ ăn con gì đó hoặc cũng có thể là sợ con người. Và tôi, một đứa trẻ với tâm hồn già cỗi như thể đã trải qua gần hết một đời người luôn giấu nhẹm đi nỗi khiếp sợ mang tên Hoàng Bảo Khôi.
Tôi sợ cậu ta, sợ đến mức mỗi khi nhìn thấy mái tóc húi cua, cảm giác lâng lâng buồn nôn khiến tôi không tài nào kiềm chế được việc từng đốt ngón tay run lên. Tôi sợ nụ cười ngả ngớn trên gương mặt bất cần ấy, sợ luôn cách cậu ta mỉm cười khi đối diện với tôi. Thế nhưng dù nỗi sợ ấy có lớn biết bao nhiêu, tôi đều gắng sức không bộc lộ cảm xúc tiêu cực. Quả thực, vai diễn của một kẻ bình tĩnh lạ thường đã thành công cứu sống tôi xuyên suốt mấy năm qua.
Tụi lớp 12 Hóa ngồi ngay sau lưng, cứ cười đùa những chuyện chẳng đâu vào đâu. Đã trôi qua 20 phút đầu buổi, tôi vẫn không thấy Chou Ngô hay Huy Anh đến.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-chanh-tuyet/3595163/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.