Thấy tôi im lặng, cô Uyển lại nói, giọng nghẹn ngào: 
– Cô biết là khó cho em nhưng cô… cô thật sự hết cách rồi, ông ngoại luôn trông mong cô và anh Lãnh cưới nhau. Cô… em giúp cô được không Mùa? Em giúp cô với Mùa… 
Tôi nhìn cô Uyển, tôi dịu giọng, hỏi: 
– Cô nói chuyện này với… cậu Ba chưa? 
Cô Uyển lắc đầu, khổ sở nói: 
– Cô không dám nói, anh ấy khó tính lắm, chắc chắn sẽ không đồng ý đâu… cô… cô không phải muốn em và anh ấy quen nhau giấu giếm… cô chỉ xin hai người… xin hai người có thể dời thời gian công khai… nếu được như vậy… cả đời này cô không bao giờ quên ơn em đâu Mùa. 
– Chuyện này… cô đợi em về suy nghĩ được không? 
Cô Uyển gật đầu, nói gấp: 
– Em cứ suy nghĩ đi… suy nghĩ rồi thì cho cô câu trả lời. Chỉ cần ông ngoại cô khỏe lại, cô hứa sẽ không xin xỏ em và anh Lãnh nữa… cô hứa đó Mùa. 
Cô Uyển vừa nói vừa nắm tay tôi siết rất chặt, tôi cảm nhận được sự run rẩy từ cô, cảm nhận đuợc cả sự hy vọng và mong chờ. Biết là cô ấy đang gấp lắm nhưng mà tôi… để cho tôi suy nghĩ cái đã. 
Rời khỏi bệnh viện, tôi bắt xe ôm về thẳng nhà cha tôi, ghé chợ mua trái cây với hoa tươi, tôi để lên cúng mẹ. 
– Sao giờ này con về? Bữa nay không làm hả Mùa? 
Tôi cười trả lời cha: 
– Dạ có làm mà cha, con đi công chuyện sẵn ghé mua hoa cúng cho mẹ. 
Cha tôi cằn nhằn: 
– 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-cau-em-la-mua/1022876/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.