Tôi hét lên một tiếng thất thanh rồi phóng bật dậy nhưng trước mắt tôi lúc này hoàn toàn không có ai… con quỷ có răng nanh vừa đứng ở chỗ kia… cũng không còn nữa. 
– Gì vậy Mùa? Sao vậy em… có gì hả? 
Chị Hồng vừa hỏi vừa nắm chặt lấy tay tôi, tôi lúc này như người bị điểm huyệt chỉ biết đứng im nhìn chằm chằm về một hướng. 
– Sao tay em mồ hôi không vậy nè? Trúng gió hả… em trúng gió phải không? Có lạnh không? 
Nghe chị Hồng hỏi, tôi vô thức lắc đầu, răng run cầm cập vào nhau, tôi sợ hãi nói lấp bấp: 
– Chị… nãy chị… có thấy… ai không? 
Chị Hồng xoay người tôi lại, mặt chị thoáng hiện lên tia lo lắng, chị lắc đầu trả lời: 
– Ai? Chị có thấy ai đâu? Em nói ai… ai tới đây hả? 
Vậy là chị Hồng không thấy, chỉ có một mình tôi thấy thôi… chỉ có một mình tôi thôi… 
Tôi vội nắm lấy tay chị Hồng, tôi mếu máo nói: 
– Chị… chị cho em qua nằm chung với chị được không? Em ngủ một mình… em không dám. 
Chị Hồng nhìn tôi, tôi cảm nhận được là chị cũng sợ, hai chị em lấm lét nhìn nhau, chị kéo tay tôi về giường, vỗ về trấn an: 
– Ừ ngủ chung với chị, để đèn đi, không cần tắt nữa. 
– Dạ… 
Tôi nằm lên giường, chùm chăn kín mít từ đầu tới chân, chỉ chừa hai con mắt để nhìn xung quanh. Đáng sợ quá, cái “thứ” tôi thấy ban nãy… thật sự đáng sợ quá đi mất. 
Chị Hồng chắc là biết tôi thấy thứ gì cho nên chị không hỏi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-cau-em-la-mua/1022870/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.