Bố Thanh Trúc đi được hai bước, liền dừng lại, nheo mắt cười nói :”Trong nhà Cửu gia không phải còn giấu một vị kiều thê? Như vậy xem ra Cửu gia quả nhiên là một người phong lưu.”
Vân U giật nhẹ ống tay áo hắn :”Cửu gia có quan hệ thông gia với Ngân Tùng Bảo mà?”
“Hm?” Bố Thanh Trúc suy nghĩ một chút, chợt hiểu :”Thì ra là thế!”
Vân U xoay người sẵng giọng nói với Tô Tư Ninh :”Ngay cả ta ngươi cũng không chịu nói.”
Tô Tư Ninh cười khẽ :”Bản thân bọn họ cũng không có ý nói ra, ta sẽ không tốt bụng nói giúp.”
“Ôi trời, vậy chuyện tiểu muội nhà ta chẳng phải khiến Cửu gia khó xử rồi?” Bố Thanh Trúc có chút thất vọng.
“Chắc là không.” Thương Mặc nói,”Cửu gia đại khái còn muốn tạ ơn ngươi.”
Bố Thanh Trúc nhướn mi, ngẫm lại, gật đầu cười.
———————
Trang Cửu và Tiền Vinh bước vào phòng khách, đột nhiên thấy bầu không khí có phần bất thường. Bốn người đã ngồi chờ trong phòng cười tủm tỉm nhìn bọn họ, tựa hồ chờ bọn họ nói trước.
“Khụ, đã khiến các vị đợi lâu, thật ngại.” Sau khi ngồi xuống, Trang Cửu chắp tay nói.
“Không sao” Bố Thanh Trúc xua tay nói, “Hôm nay ta cùng Vân U đến thăm mọi người cũng không có chuyện gì quan trọng, trái lại gia sự của Cửu huynh mới quan trọng.”
Trang Cửu hơi sửng sốt, lập tức hiểu được, quay đầu hướng Tiền Vinh khóe miệng cong lên cười, rồi quay đầu lại nói “Xem ra Bố huynh đã biết?”
Bố Thanh Trúc mỉm cười gật đầu :”Thanh Trúc lúc trước không biết nên có nhiều điều mạo muội, mong Cửu huynh thứ lỗi.”
“Không có, là chúng ta giấu diếm trước.” Trang Cửu xua tay.
Tiền Vinh ngồi bên cạnh Trang Cửu nhìn hai nam nhân khiêm tốn hữu lễ, mặt không nhẫn nổi hơi đỏ lên —– Thương Mặc và Tô Tư Ninh dĩ nhiên sẽ không chủ động nói ra quan hệ của y với Trang Cửu, như vậy, chỉ có thể là do màn vừa rồi ở trong hoa viên….Tiền Vinh một tay che mặt, nuốt xuống cảm giác rất muốn thở dài, xem đi, toàn bộ mặt mũi đã bay sạch….
“Không có không có.” Trang Cửu tiếp tục cười giả lả, thâm tâm thì nói ngươi giờ mới biết ư…
“Nếu Cửu huynh và.. ừm… ‘phu nhân’ yêu thương giúp đỡ lẫn nhau, tương kính như tân.” Bố Thanh Trúc nói tiếp “Tiểu muội cũng không nên làm phiền nữa. Cửu huynh không cần để tâm đến tiểu muội, cần làm gì thì làm đó.”
Bố Thanh Trúc nói xong, thái độ rõ ràng không thể nghi ngờ. Trang Cửu lập tức cười nói :”Trang Cửu cũng nhận ra ưu ái của Bố tiểu thư, chỉ tiếc rằng Trang Cửu từ lâu đã thề, cuộc đời này chỉ thú một thê, thương yêu, kính trọng người ấy, tuyệt không rời, không bỏ.”
Trang Cửu nói như thế khiến vợ chồng Bố Thanh Trúc hai người vì không rõ chân tướng, chỉ gật đầu tán thưởng, Thương Mặc và Tô Tư Ninh dẫu biết rõ sự thật bnê trong cũng không nhiều lời. Tiền Vinh nghe vậy, chợt bừng tỉnh. Từ khi bắt đầu tới nay, Trang Cửu vẫn luôn nói những lời ấy, y lúc đầu dĩ nhiên không tin là thật —-Trang Cửu ban đầu cũng không nhất định là nói thật, thế nhưng hiện tại thì sao? Lời thoại không đổi, ý tứ chất chồng, từ ngực Trang Cửu đến miệng đã đi vòng vèo một đoạn, đi vào trong lòng Tiền Vinh cũng qua nhiều hướng rẽ. Nghĩ như vậy, khóe miệng y chậm rãi dẫn ra một nụ cười mơ hồ, làm như thỏa hiệp bất đắc dĩ. Đối với Trang Cửu, cũng là đối với chính mình.
Trang Cửu muốn quấn thì quấn, y cũng là một đại nam nhân, nếu biết tâm ý hai bên, tội gì ôm khổ?
Ngày thứ hai, Bố Thanh Trúc thiết yến tại gia, Bố Thanh Liên xuất hiện tại bữa tiệc như trước.
Tiệc tàn, không đợi Trang Cửu nghĩ hảo làm cách nào đưa ra lời từ chối khéo, Bố Thanh Liên đã chủ động mở miệng mời Trang Cửu tản bộ phía sau hoa viên.
Trang Cửu nhìn Tiền Vinh, y không có nhìn hắn, liền âm thầm nhéo lòng bàn tay y một cái, mới đi cùng Bố Thanh Liên.
Tại lương đình bắc qua hồ sen, Bố Thanh Liên cũng không ngại ngùng, nói chuyện rất tự nhiên :”Trang công tử đại khái cũng biết tâm ý Thanh Liên, chẳng hay ý của Cửu gia thế nào?”
Trang Cửu cười nhẹ, ngừng lại nói :”Đa tạ ý tốt của tiểu thư, nhưng Trang Cửu đã thú thê, đồng thời tương kính tương ái với người đó, Trang Cửu cũng không muốn làm trái lời thề lúc đầu đã tặng cho y.”
Bố Thanh Liên nghe xong, đầu tiên là sửng sốt, một lúc lâu sau mới cúi đầu nói :”Thanh Liên nguyện làm thiếp Cửu gia…”
“Bố tiểu thư tài sắc một nhà, tội gì ủy khuất bản thân?” Trang Cửu lắc đầu, “Trang Cửu kiếp này chỉ có ý thú một người.”
“Nhưng…” Bố Thanh Liên đánh mắt, khóe mắt đã ngập nước.
Trang Cửu thở dài nói :”Huống chi nương tử của ta ghen tuông ghê gớm, đã từng giận dữ chém đứt tóc một hoa nương, mà ta cũng không muốn người đó thương tâm khổ sở…..”
Bố Thanh Liên thật lâu không nói. Một lát sau Trang Cửu lại mở miệng nói tiếp:”Trang Cửu còn có chuyện quan trọng muốn cùng Bố huynh thương lượng, mong tiểu thư thứ lỗi.”
Bố Thanh Liên cúi đầu :”Cũng tốt, để Thanh Liên ở đây yên tĩnh một chút, khiến Trang công tử chê cười rồi.”
Trang Cửu liền gật đầu, xoay người rời đi.
“Ghen tuông ghê gớm? Từng chém đứt tóc hoa nương?” Tiền Vinh khóe miệng co giật, hỏi.
“Sự thật là vậy.” Trang Cửu vẻ mặt vô tội.
“Đúng, chúng ta đều có thể làm chứng.” Bố Thanh Trúc cười to nói.
Tiền Vinh che mặt, thực sự là mất mặt đến già đi thôi….
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]