Chương trước
Chương sau
Minh Tịnh Hàm ngồi yên trên giường một lúc lâu, mãi cho đến khi các cung nhân bên ngoài cửa tính canh giờ rón rén tiến vào, bưng đồ rửa mặt vào, Trương Hỉ cầm đầu đi đến trước bức trướng, cách vài bước khom người dò hỏi, "Bệ hạ dậy rồi?"
* Trướng:
Bức trướng màu vàng kim bị một bàn tay thon dài, trắng nõn kéo ra, Minh Tịnh Hàm cầm khăn lông ấm áp lau tay, tự nhiên hỏi, "Hiền Hiền đâu rồi?"
Bức trướng màu vàng kim bị một bàn tay thon dài, trắng nõn kéo ra, Minh Tịnh Hàm cầm khăn lông ấm áp lau tay, tự nhiên hỏi, "Hiền Hiền đâu rồi?"
Sớm đã quen với việc mỗi ngày mới vừa mở mắt ra bệ hạ đều sẽ hỏi đến vấn đề này, trong lòng Trương Hỉ thầm khinh thường những đại thần thế như tre già măng mọc cho rằng Ngụy công công thất thế vội vàng suy nghĩ muốn áp đảo hắn, cong eo trả lời đáp án đã sớm chuẩn bị tốt, "Những ngày gần đây Ngụy công công đều xử lý chính vụ ở Tư Lễ Giám......"
Hắn chưa nói xong, chiếc khăn lông vừa nãy bệ hạ cầm trong tay đã bị ném thẳng vào chậu rửa mặt, nước bắn ra, làm một đám người sợ tới mức quỳ xuống.
"Nàng không trở về, thì không một ai tới hỏi một câu hay sao?!"
Tay Trương Hỉ run rẩy, không biết nên trả lời bệ hạ tính tình thất thường này như thế nào, do dự hồi lâu mới đáp, "Mấy ngày trước Ngụy công công trở về, cố ý tới Trường Minh điện gặp bệ hạ, chỉ là lúc ấy bệ hạ đang bận việc chính vụ......"
"Mấy ngày trước?" Minh Tịnh Hàm đáy lòng áp chế cơn bạo nộ muốn đi cầm vạt áo người mình tưởng niệm trong lòng, giống cảnh trong mơ vừa nãy, muốn chui vào lồng ngực nàng, hắn cố gắng ngăn chặn suy nghĩ trong đầu, "Không phải mấy ngày trước, là năm ngày trước."
"Suốt năm ngày! Suốt năm ngày nàng không có tới tìm ta!"
Trương Hỉ cung kính quỳ trên mặt đất, trong lòng rất muốn nói Ngụy công công không thường tới tìm bệ hạ, rất nhiều lần bệ hạ do quá mong ngóng mà thường chạy đến tiểu viện, nhưng kể từ lần trước dường như đã ba tháng rồi bệ hạ chưa đi đến đó.
Nếu không phải mỗi ngày có thể thấy bệ hạ dậm chân vì Ngụy công công, hắn cũng sẽ cho rằng bệ hạ là thật sự ghét bỏ Ngụy công công.
Đế vương tuổi trẻ đi vòng vòng tại chỗ, giống như một con cự thú bị nhốt trong nhà giam, chỉ cần hắn giơ tay là có thể xé nát trói buộc của nhà giam, lại bi ai đến mức ngay cả ý niệm muốn thương tổn nhà giam cũng chưa bao giờ xuất hiện.
Hắn điên cuồng, tức giận, táo bạo, mọi buồn vui giận hờn đều vì một người.
Minh Tịnh Hàm vung tay xốc bồn ngọc của cung nhân đứng gần nhất, "Cút, cút hết cho trẫm!"
Hắn vĩnh viễn không có khả năng vừa mở mắt tỉnh dậy đã có thể ôm nàng vào lòng, hắn yêu cầu chuyện này làm gì?
Có vẻ ngoài việc đứng trên vạn người hắn lại cô đơn thê thảm tới vậy sao?
Hồi bé hắn đã từng cho rằng mình chỉ có Hiền Hiền đã đáng thương đến mức khiến trời cao thương hại, kết quả trời cao bồi thường hắn, lại cầm đi thứ quý giá nhất của hắn.
Đồ vật bên trong Trường Minh điện bị đập vỡ tung toé, mà Hoàng đế bệ hạ đấng chí tôn, lại sau khi phát tiết một lúc, lại cần phải trấn định vẻ mặt, bỏ đi uy áp của một đế vương lại trở thành người cô đơn.
Tĩnh Hảo xử lý xong rất nhiều việc vặt, chần chờ cầm bản cáo trạng của Thôi Du buộc tội Lý Thiên Niên lén buôn bán con gái nhà lành một lúc, sau khi sai người mang theo một vài ẩn vệ võ nghệ đến hiệp trợ, đứng lên xoa huyệt thái dương đau nhức.
Ngồi dậy quá vội vàng, trước mắt nàng tối sầm, suýt nữa lùi về sau một bước ngã dập mặt.
Vài vị chưởng sự đứng gần chạy đến đỡ tay nàng, lại bị Tĩnh Hảo duỗi tay đẩy ra, "Ta không sao."
Nàng nhấc chân rời khỏi nơi tràn ngập u ám này, đến nỗi chỉ cần ở yên không làm gì trong đó cũng làm cho nàng không thở nổi, hỏi mấy vấn đề mà ngày thường vẫn hay hỏi, "Bệ hạ bên kia thế nào rồi?"
Người phía sau hơi do dự, cuối cùng đại cung nữ Lê Hương của Trường Minh Điện tiến lên nửa bước đáp lời, "Sáng nay bệ hạ phát hỏa, phá hơn nửa Trường Minh điện."
Bước chân Tĩnh Hảo xoay lại, đi về phía Trường Minh điện.
Chủ nhân lớn nhất không ở đây, cung nhân của Trường Minh điện dĩ nhiên sẽ không có ai dám ngăn trở Tĩnh Hảo, chỉ là khi nàng đi vào mới phát hiện trong điện đúng là đã bị đập sạch sẽ, chỉ còn cái bình hoa xấu xí ngày xưa khi nàng dẫn theo tiểu đậu đinh Thái Tử điện hạ lén chuồn ra ngoài cung để làm, được để gọn gàng trên giá.
Chiếc bình xấu xí thê thảm, hơn nữa lại không hề đối xứng, trên miệng bình còn nhìn thấy dấu tay lớn nhỏ.
Loại đồ vật không xứng được bày biện này lại được bệ hạ đặt ở tẩm điện, thực sự có chút không hợp.
Nàng nhìn chằm chằm chiếc bình hoa kia, trong đầu lại hiện lên gương mặt cậu bé đang cười nhạo cái bình hoa xấu xí này khi ấy, giống như bất cứ khi nào cũng có thể bị làm vỡ.
Hơn nữa với hiểu biết của nàng đối vớ Minh Tịnh Hàm, hắn rất có thể sẽ trữ nó ở tư khố Địa Tạng, giống như năm đó khi thập hoàng tử khoe túi thơm mẫu phi hắn tự thêu túi thơm sau, hắn bướng bỉnh buộc nàng cũng thêu chi hắn một cái, như là cầm được bảo bối bỏ vào ba cái tráp khoá lại cất trong tư khố.
Nàng nhìn đến xuất thần, cũng vì nhớ lại cảnh tượng ấm áp ấy, trên mặt mang theo một nụ cười nhẹ.
Lê Hương đứng hầu ở một bên lén nhìn, cúi đầu che dấu vẻ mặt của mình, trưởng thái giám bị người trong cung ngoài cung đồn thành gian thần tàn nhẫn độc ác, lúc đối mặt với bệ hạ, lại luôn có vẻ mặt như vậy.
Hoàn toàn chiều chuộng, bao dung và dịu dàng.
Cho dù bây giờ bệ hạ có phiền nàng làm cho nàng phải phân thân cũng là vẻ mặt này.
Làm người khác hâm mộ ghen ghét, ý muốn tranh đoạt nổi lên cũng khiến người ta cảm thấy vô lực.
"Bình hoa này là gần đây bệ hạ tự mình lấy ra từ tư khố, đặt ở chỗ dễ thấy nhất, bình thường cho dù tức giận đến cỡ nào, cũng chưa bao giờ tổn hại đến nó tí nào." khi Lê Hương ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo nụ cười rất hợp tình hợp lí, "Ngài có muốn đến gần hơn xem không?"
Tĩnh Hảo gật đầu, ký ức trở nên xa xăm, nàng muốn tới xem bình hoa kia bây giờ trông như thế nào.
Chỉ là nàng vừa mới đứng dậy, cảm giác choáng váng bao phủ mãnh liệt, trước mắt tối sầm lại, đại não như bị giật điện, tê cứng.
Sau một thời gian ngắn, nàng hoàn toàn mất đi tri giác.
Khi phục hồi tinh thần, nàng khó khăn ngã ngồi trên mặt đất, Lê Hương muốn đỡ nửa người cho nàng giảm xóc, mặt trắng bệch, như thể người vừa rồi yếu ớt đến mức khống chế thân thể là nàng.
"Đại giám, đại giám," giọng nàng trở nên run rẩy, "Đại giám ngài hay tìm thái y khám bệnh đi, cứ như vậy không ổn, lỡ như, lỡ như
......"
Hai tiếng "lỡ như" của nàng không nói hết, theo bản năng muốn kháng cự giả thiết ấy, huống chi Tĩnh Hảo đã từng từ chối đề nghị này không chỉ một lần, nói thêm cũng chỉ uổng công.
Khoảnh khắc ấy, vừa rồi còn do dự không dám nói nàng đột nhiên buột thốt ra.
"Vậy đại giám hãy để nô tỳ tới chăm sốc ngài," rốt cuộc cũng là đề tài khá ngượng ngùng, nàng nhìn Tĩnh Hảo, gương mặt đỏ bừng, "Nô tỳ ái mộ ngài...... Tình nguyện cùng ngài kết duyên với ngài."
Tĩnh Hảo đang gắng sức đứng dậy chững lại, không khí xấu hổ toả xa xung quanh.
Chỉ là nàng còn chưa kịp nói một câu, cửa điện đã bị đá văng, gương mặt Minh Tịnh Hàm lạnh lẽo rảo bước đến, lạnh đến mức như muốn đóng băng đồ vật trong vòng ba thước xung quanh.
Đặc biệt là lúc nhìn thấy tư thế của hai người trên mặt đất, sắc mặt hắn càng khó coi.
"Tốt, tốt." hắn nghiến răng rít lên, "Các ngươi rất có bản lĩnh, tỏ tình trong Trường Minh điện của trẫm, thật đúng là cảm động đất trời."
Câu cuối cùng, nói như đang chém người.
Lê hương sợ tới mức qùy phủ phục xuống đất, nàng cắn chặt răng đang muốn gánh tội một mình, Tĩnh Hảo lại đột nhiên kéo nàng lại, "Nơi này không còn chuyện của ngươi, ngươi đi xuống trước đi."
Diễn trò trước mặt hoàng đế đang sẵn cơn bạo nộ, Tĩnh Hảo bình tĩnh không gợn sóng nhìn Lê Hương, "Lời nói mới rồi về sau chớ nhắc lại, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi nhẹ nhàng như hôm nay đâu."
Nàng vừa dứt lời, bệ hạ đang bạo nộ hừ lạnh một tiếng, lườm Lê Hương còn đang định nói tiếp một cái, "Còn không mau cút đi!"
Đuổi đi người chướng mắt kia, trong Trường Minh điện trung chỉ còn lại hắn và Hiền Hiền, thậm chí ngay cả không khí bên trong, cũng là myu hương của bọn họ.
Thấm vào ruột gan.
Chỉ là tưởng tượng đến chuyện xảy ra khi hắn không ở đây, Minh Tịnh Hàm suýt nhịn không lao ra kéo cung nữ to gan lớn mật dám mơ ước Hiền Hiền ra ngoài trực tiếp lăng trì.
Không, không đúng, chắc hẳn không chỉ có mình nàng, Hiền Hiền tốt như vậy, người mơ ước nàng nhất định không chỉ có một.
Ai, còn có ai dám can đảm mơ ước người của hắn?
Người này là bảo bối trân quý, ngay cả hắn hắn cũng chỉ dám yêu thầm.
Ngay cả hắn cũng chưa dám nói ra, có lẽ vĩnh viễn cũng không thể nói ra tình cẩm của mình, vậy mầ có người dám đoạt trước.
Minh Tịnh Hàm nắm chặt tay ngăn chặn cảm xúc điên cuồng bực bội lại dâng lên trong lòng, bước nhanh đi đến trước mặt Tĩnh Hảo còn ngồi dưới đất, cách nàng một bước, lời nói vốn đã nghĩ sẵn trong muốn nói còn chưa ra khỏi miệng, tay nhanh hơn não.
Hắn duỗi tay nắm cằm Tĩnh Hảo, cưỡng bách nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
Chỉ là nắm cằm nàng trong tay, hắn còn chưa kịp cảm nhận cảm giác mềm mại như tơ lại chân thật giống như dư vị mà hắn hằng đêm mong nhớ, ý nghĩ đầu tiên của hắn lại là, "Hiền Hiền, sao ngươi lại gầy như vậy?"
Minh Tịnh Hàm vội vàng ngồi xổm xuống, đã sớm vứt cơn tức bồng bột vừa nãy lên chín tầng mây, hắn duỗi tay muốn ôm bả vai Tĩnh Hảo, khi duỗi tay lại chống lên chân ghế phía sau nàng, từ xa nhìn vào giống như đang khoá nàng vào trong ngực.
Cảm giác gầy ốm càng trở nên rõ ràng.
Hơn nữa cách nàng gần như vậy, vẻ mệt mỏi trên gương mặt Tĩnh Hảo hoàn toàn lọt vào mắt hắn, đôi mắt ảm đạm lại vẫn ấm áp như xưa, hốc mắt thâm sì như gấu trúc, đôi môi khô nứt, sắc mặt tái nhợt......
Hoá ra Hiền Hiền đã mỏi mệt đến vậy.
Cứ tiếp tục truy hỏi vào lúc này cũng vô ích, lời quan tâm cứ quanh đi quẩn lại trong miệng, Minh Tịnh Hàm liếm môi, giống như động tác này sẽ làm đôi môi khô nứt của Hiền Hiền dễ chịu hơn, trấn an những khe rãnh phập phồng không nghe lời.
Hắn muốn hôn nàng.
Ở cái này ý niệm xuất hiện ở trong đầu nháy mắt, Minh Tịnh Hàm như là bị điện giật bắn lên, thiếu chút nữa liền bởi vì động tác quá nhanh mà ổn không được trọng tâm, "Hiền Hiền sắc mặt ngươi không tốt lắm, để ta cho gọi thái y."
"Không cần."
Tĩnh Hảo sợ đứng dậy lại choáng váng lầm hắn chú ý, dứt khoát ngồi yên trên mặt đất, duỗi tay kéo lại vật Áo của Minh Tịnh Hàm vạt áo, hắn đang còn mặc triều phục, rồng vàng uy nghiêm, sống động giương đôi mắt sáng bảo hộ lãnh địa của mình.
"Nô tài không sao, về nghỉ ngơi hai ngày là được."
Minh Tịnh Hàm thấp giọng đáp, tâm trí hắn giờ đây chỉ còn lại ngón tay nàng đang túm vạt áo hắn dẫn, thấy nàng buông lại hận không thể duỗi tay túm trở về, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể cố gắng từ bỏ.
Trong điện bỗng chốc yên tĩnh lại.
Sợ Hiền Hiền ngẩng đầu mỏi cổ, muốn kéo nàng đứng dậy lại sợ nàng vừa đứng lên lại muốn đi, rồi ngại việc lúc nãy vì dựa quá gần khiến nơi nào đó của hắn sinh ra dục niệm đứng thẳng đến bây giờ còn chưa ngừng kêu gào, Minh Tịnh Hàm rụt rè ngồi bên cạnh Tĩnh Hảo, "Hiền Hiền ngươi hôm nay cố tình lại đây gặp ta."
Tĩnh Hảo hơi mệt mỏi, cảm nhận được sức khoẻ càng lúc càng yếu, chỉ "Ừ" một tiếng,
Minh Tịnh Hàm cũng "Ừ".
Trong điện lại yên tĩnh trở lại.
Tĩnh Hảo khó hiểu quay đầu lại nhìn Minh Tịnh Hàm, hắn lại trông như không biết nói gì lại rất muốn trò chuyện, nàng nhịn cười rồi chuyển đề tài trước, "Mấy ngày gần đây rất ít khi gạo được bệ hạ, cơ thể bệ hạ không có việc gì chứ? Đồ ăn bên phía ngự trù, nếu vẫn không thích, vẫn nên để Trương Hỉ đi sang đốc xúc."
"Thái phó chỗ kia nếu dạy dỗ quá nghiêm khắc, khi bệ hạ phản bác cũng đừng quá sắc bén, kẻ học trò phải tôn trọng thầy, bệ hạ nên cho họ một chút mặt mũi."
"Tuy nhiên việc cưỡi ngựa bắn cung mỗi ngày cũng không nên chậm trễ, bệ hạ đang vào độ tuổi phát triển cơ thể, việc ăn uống rèn luyện và giấc ngủ, không được qua loa quýt luýt bất cứ một việc nào......"
Nàng dặn dò toàn những chuyện vụn vặt, Minh Tịnh Hàm nghe mà cảm thấy rất mỹ mãn, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi tự đắc, ngoại trừ hắn, Hiền Hiền chưa bao giờ quan tâm những chuyện vụn vặt của người khác bao giờ, cho nên tiểu cung nữ khi nãy, vừa nhìn đã biết chỉ là một bên tình nguyện, tuyệt đối không có khả năng đoạt đi Hiền Hiền của hắn.
Chẳng qua không đoạt được thì thế nào, không thuộc về người khác, Hiền Hiền cũng sẽ không hoàn toàn thuộc về hắn.
Đột nhiên trong nháy mắt, hắn lại hận thân phận của chính mình, nếu không phải bệ hạ, nếu không phải đứng ở vị trí này......
Ngọt ngào qua đi, lại càng chua xót, ngập tràn trong cổ họng hắn, kgieens hắn không cẩn thận nói ra thành tiếng.
"Hiền Hiền, nếu ngươi yêu một người đủ tốt, là bảo bối nếu như không quý trọng thì sẽ vĩnh viễn mất đi, mà ngươi lại không nên yêu, yêu cũng chưa chắc có thể ở bên nhau, có thể chết già bên nhau, ngươi sẽ làm gì?"
Tĩnh Hảo ngẩn ra, một ý nghĩ mơ hồ chợt lóe lên trong đầu, nhưng nàng còn chưa kịp kiểm chứng, cổ họng chợt ngứa đã không thể ngăn được, sắp ho ra tiếng.
Nàng gần đây hay ho ra máu.
Tĩnh Hảo vội vàng đứng dậy, không kịp bận tâm đến cảm giác choáng váng trong nháy mắt ấy, vội vội vàng vàng muốn đi ra ngoài, "Bệ hạ, nô tài đột nhiên nhớ ra còn có việc, ta đi trước......"
Minh Tịnh Hàm bỗng nhiên đứng dậy, nắm chặt cánh tay nàng, "Cho ta đáp án, nói cho ta, ngươi sẽ làm gì."
Tĩnh Hảo che miệng nhịn cơn ho khan xuống, cảm nhận được mùi máu tanh, giọng nàng vừa khàn khàn vừa mơ hồ, rồi lại vô cùng kiên quyết, "Bệ hạ, trong lòng người đã có đáp án."
Minh Tịnh Hàm vô lực buông lỏng tay, nhìn nàng còn chưa hành lễ đã vội vàng để lại cho hắn một bóng dáng đi xa.
Đúng vậy, trong lòng hắn đã có đáp án.
Nếu thật sự không thể yêu, vậy dứt khoát không yêu.
Hắn quyết tâm nhắm mắt lại, nhìn bóng dáng quyết tuyệt kia, "Về sau Ngụy Hiền không được tùy ý ra vào điện Trường Minh, bất cứ ai vi phạm, giết không tha."
Bóng dáng Tĩnh Hảo hơi dừng lại, ngay vào lúc hắn cho rằng nàng sẽ dừng lại, thì Tĩnh Hảo lại bước đi nhanh hơn.
Nàng không chút nào lưu luyến mà đi ra khỏi Trường Minh điện, giống như không hề lưu luyến mà đi ra khỏi thế giới của hắn.
Sợ hãi, áp lực đè lên hắn, ép tới mức hắn không thở, Minh Tịnh Hàm quả thực muốn xông lên tát cho bản thân tự làm tự chịu phía trước hai cái tát.
Hắn sẽ không phải chịu đựng hơn 5 năm đợi chờ, hắn sẽ không phải trơ mắt nhìn Hiền Hiền chết đi lại không thể làm gì được, càng không phải chịu đựng chân tướng sau khi mất đi.
Nếu là hắn, nếu như là hắn......
Hắn sẽ không chút do dự xông lên phía trước túm chặt Hiền Hiền, ôm chặt nàng vào lòng, cho dù bị người trong thiên hạ nhạo báng, cho dù vĩnh viễn trở thành vết nhơ trong sử sách, trở thành sỉ nhục của hoàng thất, hắn cũng sẽ ôm chặt lấy nàng.
Bởi vì đó là trái tim của hắn.
Có ai sẽ buông trái tim của mình ra chứ.
Bàn tay nắm chặt, bên tai truyền đến một tiếng kêu rên, có người đạp một chân bên hông hắn, giọng điệu oán giận còn vương chút ngái ngủ.
"Minh Tịnh Hàm, đau."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.