Tĩnh Hảo bước qua tuyết đọng đầy đất, rốt cuộc ở bên trong Sùng Minh điện không có một bóng người tìm được rồi một thiếu niên ngồi ở trong một góc, trong lòng ngực hắn còn ôm một con sói con nho nhỏ, sói con cả người lông mao đen đã hoàn toàn mất đi hơi thở, miệng bởi vì mất lực mà không tự giác mở ra bên trong còn có máu đen đang không ngừng nhỏ giọt, lưu tại trên mặt đất đọng thành một bãi nho nhỏ, cũng dính ướt vạt áo bào hoàng sắcthiếu niên.
Sáu năm thời gian, đứa bé năm đó khi tức giận chỉ biết quăng ngã mâm ném đồ vật đã trưởng thành một thiếu niên nho nhỏ, ngay cả khi đau lòng tức giận cũng mất đi năng lực hung hăng phát tiết.
(*) Có nhiều chỗ có từ Hán Việt như là "thương tâm", "phẫn nộ", "tiểu tâm",...vv chắc mọi người đều hiểu. Thế mọi người người muốn mình để Hán Việt hay thuần Việt?
Theo người tiến vào cùng nhau tiếp cận hương vị quen thuộc làm sống lưng căng thẳng của thiếu niên không tự giác liền thả lỏng, ngón tay cứng đờ bắt đầu chậm rãi vuốt ve da lông đã mất độ ấm, giọng nói nghẹn ngào.
“Hiền Hiền, ngươi nói nếu là hiện tại người chết chính là ta, nàng có thể rất vui vẻ bay không?”
Tĩnh Hảo ngồi xổm xuống lau khô vết máu trên mặt đất, đem khăn tay dính đầy máu khăn tay ném vào chậu than các cung nhân mới vừa lấy tới, duỗi tay sờ sờ đầu sói con, giọng nói thanh lãnh như nước đầu mùa xuân mới vừa tan chảy, còn mang theo khối băng nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-vot-vat-hi-sinh-boss/1730878/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.