Chương trước
Chương sau
Tình trạng này của Tễ Nguyệt liên tục xảy ra, cho dù Phó Hạo Lâm không có biểu tình không kiên nhẫn gì, ngược lại thái độ ôn hòa bồi Tễ Nguyệt lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác, đạo diễn cũng không nói gì, nhưng chính là im lặng không nói gì ngược lại làm cho Tễ Nguyệt áp lực càng lớn, phát huy càng là rối tinh rối mù.
Triệu Tân An ở một bên nhìn nhíu mày, Tễ Nguyệt tuổi còn nhỏ kinh nghiệm không đủ nhìn không ra, Phó Hạo Lâm rõ ràng là đang áp diễn, Phó Hạo Lâm diễn xuất cùng khí tràng cố ý lấn át Tễ Nguyệt.
Triệu Tân An đi tới trước mặt đạo diễn nói cái gì đó, chợt nghe đạo diễn vung tay lên, "Nghỉ ngơi mười phút, một hồi quay cảnh khác trước."
Tễ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, đứng tại chỗ có chút mờ mịt, Phó Hạo Lâm nhận lấy nước trợ lý đưa tới.
"Phó ca kế tiếp còn có thông cáo, nếu là đối diễn vẫn nên lén tìm người luyện tập. Sau khi tất cả, thời gian của nhân viên và quay phim mỗi giây là một tổn thất không nhỏ." Lời của trợ lý rõ ràng chính là đang thầm mỉa mai Tễ Nguyệt diễn xuất không đủ, lấy quay phim làm đối diễn để luyện tập.
Phó Hạo Lâm không đồng ý nhìn thoáng qua trợ lý, "Cậu đừng để ý, anh ấy chính là loại thẳng tính như vậy. Diễn xuất được mài giũa từng chút một, điều chỉnh tâm trạng, chúng ta tiếp theo bắt kịp tiến độ đừng chậm trễ là được."
Phó Hạo Lâm an ủi hoàn toàn không làm cho Tễ Nguyệt cảm thấy thoải mái, xung quanh có nhân viên công tác biểu tình có chút bất mãn, có thể mơ hồ nghe được các loại xì xào bàn tán oán giận y kéo dài tiến độ, kéo dài thời gian tan tầm.
Tễ Nguyệt quay đầu nhìn một chút, liền nhìn thấy Lâm Uyên đứng ở phía sau nhìn y, Lâm Uyên vóc người cao, âu phục giày da, chân mặc quần âu phục có vẻ vừa dài vừa thẳng, diện mạo tuấn mỹ thâm thúy, ánh mắt lạnh lùng, thủ đoạn sắc bén cùng gia thế xuất chúng làm cho nam nhân này xuất chúng bất phàm, xuất sắc hơn người. Chỉ là mặt không chút thay đổi đứng ở nơi đó, liền có thể đem hào quang của các nghệ sĩ minh tinh xinh đẹp chung quanh che đi. Người bên cạnh không ai không phải là Thiên Lôi sai đâu đánh đó, cung kính lấy lòng. Hắn lẳng lặng đứng ở nơi đó, không biết đã nhìn bao lâu.
Mũi Tễ Nguyệt chua xót, hốc mắt đỏ lên nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống. Y không muốn để cho kim chủ đại nhân nhìn thấy bộ dáng chật vật của y, có vẻ y rất vô năng lại không đúng tí nào.
Ánh mắt Lâm Uyên trầm xuống, nói vài câu với trợ lý bên cạnh và Triệu Tân An rồi đi đến phòng nghỉ của Tễ Nguyệt.
Tễ Nguyệt lúc này rất không muốn một mình ở chung với Lâm Uyên, nhưng ý tứ của kim chủ đại nhân rất rõ ràng, Tễ Nguyệt hít hít mũi, dùng sức nhắm mắt lại, đem nước mắt đè xuống mới vào phòng nghỉ.
Vừa vào cửa đã bị người đàn ông ôm vào lòng, cửa cũng bị đóng và khóa lại.
Tễ Nguyệt vừa rồi đứng ở trên đài hốt hoảng bất lực, cố gắng nhịn không khóc nhìn hắn, Lâm Uyên liền muốn đi qua ôm tiểu thiếu niên.
"Không thích chúng ta liền đổi đoàn làm phim, đổi vai. Coi trọng cái nào thì diễn cái đó."
Tễ Nguyệt vùi đầu lên cổ Lâm Uyên, "Anh không cần đến xem tôi, tôi mới không khóc."
"Ừm, em không khóc."
Tễ Nguyệt dừng một chút lại nói thêm: "Tôi khóc lên cũng rất đẹp mắt."
"Ừm, không ai rõ ràng hơn tôi, ở trên giường khóc như mèo con, mềm nhũn thoạt nhìn càng muốn khi dễ."
Tễ Nguyệt vừa nghe vừa tức vừa xấu hổ, đôi mắt ngập nước bởi vì tâm tình kích động càng thêm lộng lẫy loá mắt, "Anh tới đây xem tôi chính là để chê cười khi dễ tôi. Nếu tôi không làm được ảnh đế, cũng không phải do tôi, là do anh không có năng lực."
"Được được, đều là lỗi của tôi."
Lâm Uyên sảng khoái nhận sai làm cho tâm tình Tễ Nguyệt tốt hơn một chút, bởi vì tâm tình không tốt cảm thấy mất mặt mũi, ngay cả tính tình cũng không muốn che dấu, có chút tức giận nói: "Anh tới làm gì vậy?" Còn nhìn thấy một màn mất mặt như vậy của y. Y vốn cũng không muốn khóc, kết quả vừa nhìn thấy nam nhân trong nháy mắt ngược lại nhịn không được.
"Đến xem ngày đầu tiên tiểu bảo bối nhà chúng ta đi làm thế nào, có thích ứng với công việc hay không, có thích hay không. Có thấy thần tượng liền ném nam nhân nhà mình ra sau đầu không."
Tễ Nguyệt nhịn không được nở nụ cười một chút, nghĩ đến mình còn đang tức giận mất hứng, liền vội vàng căng mặt.
Bên này Lâm Uyên dỗ dành Tễ Nguyệt, phòng nghỉ của Phó Hạo Lâm cách vách cũng có khách đến thăm, Triệu Tân An ngồi trên ghế, chậm rãi uống nước khoáng trong tay, hết lần này tới lần khác còn uống ra cảm giác tao nhã.
Bên cạnh còn có đạo diễn, "Tiểu Phó à, nếu cậu không thích hợp với vai diễn này, tôi chỉ có thể đổi nam chính, bất quá cậu yên tâm, tôi sẽ giới thiệu cậu đi chỗ Lý đạo, một nam phụ quan trọng còn chưa định, vừa lúc cậu có thể bắt kịp."
Phó Hạo Lâm và người đại diện của hắn ta chấn động, thế nào cũng không nghĩ tới lại nghe được loại lời này. Với danh tiếng và địa vị của hắn ta, nhìn thế nào cũng quan trọng hơn một người mới.
"Chu đạo, ngài có ý gì?"
"Ý tứ chính là diễn xuất của người nào đó quá kém, ngay cả một người mới không có kinh nghiệm cũng không thể dẫn dắt nhập vai, nếu cậu không thể đảm nhiệm vai diễn, vẫn nên sớm nhường vị trí, đạo diễn cũng có thể tìm người khác tốt hơn, miễn cho lãng phí thời gian của mọi người."
Người đại diện của Phó Hạo Lâm vội vàng đi ra hòa giải, "Làm sao có thể? Nhân vật này Hạo Lâm nhà chúng ta thích hợp nhất, các fan đều rất chờ mong, sau này rating đều dựa vào Hạo Lâm nhà chúng ta hoàn toàn không thành vấn đề. Có thể hai người không quen biết, lần đầu tiên đối diễn không hợp, về sau nhất định sẽ càng ngày càng hòa hợp."
Phó Hạo Lâm cảm thấy vớ vẩn, dựa vào nhân khí và độ nổi tiếng của hắn ta hiện giờ, còn chưa chịu qua đãi ngộ như thế, vì một người mới không biết tên ngược lại muốn đắc tội hắn ta?
Phó Hạo Lâm ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tôi ngược lại xem thường thủ đoạn của người đại diện kim bài, thì ra nam chính nói đổi liền đổi, có thời gian bôi nhọ diễn xuất của người khác không tốt, sao lại không dạy thêm cho nghệ sĩ nhà mình."
"Phó đại minh tinh công việc bận rộn, công việc của tôi không cần cậu bận tâm." Hiển nhiên là đang nói về trợ lý Phó Hạo Lâm từng nói với Tễ Nguyệt rằng hắn ta có thông cáo, thời gian trọng yếu.
Phó Hạo Lâm không đấu võ mồm với Triệu Tân An, nhìn về phía đạo diễn, "Đạo diễn Chu, anh cũng cảm thấy so với Tễ Nguyệt tôi càng không thích hợp với nhân vật?"
Triệu Tân An cười lạnh một tiếng, "Cậu cho rằng vì sao lại để cậu quay bộ phim này? Nếu không phải Tạ Thanh Nhiên danh tiếng quá thịnh..."
Phó Hạo Lâm đương nhiên là nghe hiểu ý tứ tiềm ẩn trong lời nói của Triệu Tân An, danh tiếng Tạ ảnh đế dư thừa, ngược lại sẽ làm cho người khác đều trở thành làm nền.
Phó Hạo Lâm đè nén cơn tức giận trong lòng, "Tôi biết rồi." Hắn ta vừa rồi nhìn thấy tổng tài Thần Tinh tới, Lâm tổng luôn bận rộn công việc, chưa từng lãng phí thời gian thăm hỏi nghệ sĩ nào dưới trướng, đạo diễn và Triệu Tân An lại cứng rắn làm chỗ dựa cho Tễ Nguyệt như vậy, chẳng lẽ, trách không được.
Triệu Tân An đứng dậy, sau đó lại nói: "Nếu Tễ Nguyệt không muốn quay nữa, bộ phim này cũng không có giá trị tiếp tục. Vừa lúc Chu đạo cũng đỡ phải tìm nam chính thêm một lần nữa."
Chờ mọi người rời đi, Phó Hạo Lâm cười lạnh nói: "Thật đúng là nhìn không ra. Thì ra là trèo lên đại thụ, trách không được kiêu ngạo như vậy. Cả đoàn làm phim đều vì một mình cậu ta, cũng là danh tác. Thật đúng là có năng lực."
"Kim chủ sắt thép, tình nhân nước chảy. Cùng bọn họ so đo làm cái gì, vô duyên vô cớ giáng xuống thân phận."
**
Đôi môi mềm mại phấn nộn, ngẩng đầu nhìn hắn lộ ra cổ thon dài trắng nõn làm cho Lâm Uyên nhìn thấy ánh mắt tối sầm lại, không chút khách khí hôn lên.
Tễ Nguyệt bị nụ hôn dịu dàng hữu lực này làm cho có chút thất thần, sau khi phản ứng lại liền ảo não đánh bả vai Lâm Uyên một cái, "Tôi một hồi nữa phải gặp người như thế nào, dấu vết rõ ràng không?" Mới không thừa nhận y cũng nghiện trong đó, đều là lỗi của kim chủ đại nhân, ngay cả chỗ làm việc của y cũng không buông tha y, còn tới chiếm tiện nghi. Khoảng thời gian thân bất do kỷ này khi nào mới có thể kết thúc?
Lâm Uyên lau dấu vết trên miệng Tễ Nguyệt, "Là tôi sơ sót." Nếu đã làm diễn viên, sự riêng tư luôn được người hâm mộ và phóng viên vui vẻ khai quật, nếu tình cảm của Tễ Nguyệt bị người ta biết trước khi công bố phim, khó tránh khỏi sẽ phải nhường vai cho người khác, hấp dẫn ánh mắt của khán giả.
Tễ Nguyệt mím môi có chút ảo não, y làm sao có thể chọc kim chủ mất hứng? Đắc tội kim chủ đối với y lại không có chỗ tốt, mới không phải bởi vì kim chủ không vui y sẽ càng không vui. Lại không biết giải thích như thế nào, liền chủ động nâng mặt Lâm Uyên tiến lên hôn một cái.
"Được rồi, lát nữa còn muốn quay phim hay không? Nếu không muốn thì cùng tôi đi họp."
Tễ Nguyệt âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lại có chút mất mát, y còn tưởng rằng kim chủ muốn hưởng dụng y tại chỗ khiến y không thể đi quay phim. Sau khi phản ứng lại, trong lòng lại có chút không thoải mái, "Tôi muốn quay phim, anh không nên quấy rầy công việc của tôi. Công việc của tôi cũng rất quan trọng." Có một số chuyện đối với y rất trọng yếu, nhưng ở trong miệng Lâm Uyên lại luôn không quan trọng, có vẻ giống như hắn đang chơi đùa. Điều này làm cho nội tâm mẫn cảm của Tễ Nguyệt cảm thấy chênh lệch giữa y và nam nhân càng ngày càng lớn, y đều là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới.
Lâm Uyên buông người xuống, "Có chuyện thì gọi điện thoại cho tôi, ảnh đế tương lai của chúng ta làm việc thật tốt nhé."
Tễ Nguyệt có chút không nỡ, nhưng sau này y là nam nhân làm chuyện lớn, mới không đắm chìm trong nữ nhi tình trường.
Tễ Nguyệt lần thứ hai trở lại sân, phát hiện y biểu hiện tốt hơn rất nhiều, lúc hô 'Cắt' theo bản năng đi tìm nam nhân, không nhìn thấy bóng dáng mới nhớ tới hắn đã trở về, vui sướng vì vừa rồi được khen ngợi cũng giảm bớt một chút.
"Nóng nảy như vậy cũng không phải là chuyện tốt gì, làm nghề này, chính là chạy đua với thời gian."
Người đại diện của Phó Hạo Lâm điều tra thân thế của Tễ Nguyệt, lúc đầu chỉ là diễn viên quần chúng không có thân phận bối cảnh, bỗng nhiên được Lâm tổng coi trọng, mới giao cho Triệu Tân An, lại ký hợp đồng bảo mật, nội dung cụ thể không ai biết. Nếu không phải là thân thích hoặc bằng hữu của Lâm tổng, vậy chỉ có thể là loại quan hệ đó. Nhưng nam nữ muốn leo lên giường không biết có bao nhiêu, Lâm tổng vẫn giữ mình trong sạch, người trong vòng này trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, như thế nào bỗng nhiên phá giới?
"Cảm ơn tiền bối chỉ điểm." Thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ quay phim, tâm tình Tễ Nguyệt hiển nhiên rất tốt, đôi mắt đều cong cong.
Trợ lý bên kia giúp y chuẩn bị xong bàn ghế tạm thời, gọi y ăn cơm, Tễ Nguyệt lễ phép cáo biệt liền cầm hộp cơm hạnh phúc ăn.
"Xe bảo mẫu, trợ lý, phòng nghỉ riêng biệt, còn có người đại diện kim bài, thoạt nhìn thật sự khiến người ta ghen tị." Người đại diện của Phó Hạo Lâm sờ sờ cằm, "Có nghệ sĩ giá trị con người không biết phải tăng bao nhiêu lần, phấn đấu mấy năm công ty mới cho loại đãi ngộ này. Cậu nói nếu tôi theo Lâm tổng, có thể phấn đấu ít đi hai mươi năm hay không?"
Phó Hạo Lâm nhìn người đại diện từ trên xuống dưới, cười nói: "Có thể anh phấn đấu thêm hai mươi năm nữa cũng không đủ vốn liếng để leo lên giường tư bản. Với bộ dạng của Lâm tổng chúng ta, nếu thật sự bao dưỡng cũng không biết người chịu thiệt là ai. Nói không chừng là hắn phiêu người khác hay là người khác phiêu hắn."
"Tâm tư đại lão đoán không ra, được rồi, nếu trong lòng đã hiểu rõ, về sau liền chú ý một chút, đừng đắc tội."
Tễ Nguyệt tan tầm về nhà liền hưng phấn cùng Lâm Uyên nói chuyện quay phim, trước kia y diễn ngay cả mặt cũng không cần lộ ra, chính là diễn vai quần chúng, có thể có một câu thoại đối với y mà nói thực quý giá. Tễ Nguyệt thao thao bất tuyệt chia sẻ kinh nghiệm quay phim chính thức đầu tiên của y, còn có chuyện thú vị xảy ra.
Lâm Uyên thỉnh thoảng 'Ừm.' 'Sau đó?' Càng là kích phát dục vọng kể lể của y, chờ Tễ Nguyệt phản ứng lại có phải mình quá ồn ào hay không sẽ làm cho người ta cảm thấy không kiên nhẫn, liền nhìn thấy con ngươi nhu hòa trầm tĩnh của nam nhân nhìn y chăm chú.
Bị ánh mắt như vậy nhìn mặt Tễ Nguyệt không tự giác liền đỏ lên, "Tôi nói những thứ này có phải rất nhàm chán hay không? Nó sẽ làm lãng phí thời gian của anh."
"Không." Lâm Uyên sờ sờ mặt Tễ Nguyệt, "Xem ra em trải qua rất vui vẻ. Tôi nên tìm thời gian đến xem em trông như thế nào khi diễn."
Tễ Nguyệt nghe vậy có chút vui vẻ lại có chút rối rắm, y muốn nam nhân đi thăm y, nhưng lại có chút thẹn thùng bị nam nhân nhìn thấy bộ dáng diễn trò của y, vạn nhất biểu hiện không tốt, nam nhân có thể cho rằng y không có năng lực làm ảnh đế hay không?
Lâm Uyên nói được làm được, thị sát xong công ty chi nhánh dành ra một tiếng đồng hồ đến đoàn làm phim của Tễ Nguyệt. Vừa vặn là phân cảnh của Tễ Nguyệt và Phó Hạo Lâm, tiểu hoàng tử tùy hứng kiêu ngạo ở trước mặt hoàng huynh nhu thuận nghe lời, làm nũng làm quái. Lần trước hắn đụng phải cảnh hai người diễn cãi nhau, hắn nhìn còn không cảm thấy gì, nhưng giống tiểu sư đệ hoạt bát đáng yêu, làm cho người ta vừa tức vừa thương như vậy, khiến mặt Lâm Uyên đều xanh.
Thì ra quay phim là như vậy, không phải mỗi người quay cảnh riêng của mình cuối cùng cắt nối biên tập ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.