Quân địch bại như núi đổ, theo uy danh Lâm Uyên dần dần lên, đánh hạ ba tòa thành trì, khí thế địch quốc suy yếu, phái sứ giả đến cầu hòa.
Chờ bình định chiến loạn, Lâm Uyên khải hoàn hồi triều, dân chúng dọc đường đều chen chúc hoan nghênh. Thái tử vì đức hạnh có vấn đề mà bị biếm truất, Hoàng Thượng bệnh nặng, vô lực với triều chính, đại thần trong triều thỉnh cầu Lâm Uyên kế vị, chủ trì đại cục.
Lâm Uyên lấy lý do không hợp lễ từ chối, đại thần cả triều quỳ khẩn thiết thỉnh cầu, thỉnh Vương gia lấy giang sơn xã tắc, lê dân bá tánh làm trọng.
"Vương gia, rõ ràng là chuyện tất cả mọi người đều hiểu nhưng không nói ra, lại còn muốn diễn vở kịch này."
"Nhìn không vừa mắt?"
"Không, cảm thấy hiếm lạ, giống như mặc quần áo, cũng phải kéo một lớp vải xấu hổ cho chính mình."
"Giống như ta, rõ ràng đăng cơ là xu thế tất yếu, lại còn muốn cự tuyệt, để cho các đại thần cầu xin, cũng rất dối trá."
"Vương gia không giống. Tuy rằng Vương gia làm vua là sự thật đã định, nhưng cũng không thể mang tai tiếng, Vương gia đây là trí tuệ."
Nhìn bộ dáng nghiêm trang giải thích của Tễ Nguyệt, Lâm Uyên nhịn không được nở nụ cười, "Chỉ sợ ta là người xấu tội ác tày trời, ở trong mắt ngươi cũng là một người tốt."
"Vương gia chính là Vương gia, là người xấu ta liền thích người xấu, là người tốt ta liền thích người tốt, mới không tự lừa mình dối người đem Vương gia thành người tốt để thích Vương gia.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-vot-vai-ac-kia/505273/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.