Chương trước
Chương sau
Tễ Nguyệt cả giận nói: "Bọn hắn là tự làm tự chịu, nhất định muốn thử dùng máu của ta xem có thể giải độc hay không."
Y Thánh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Nếu bọn hắn biết phải lấy mạng đổi mạng mới có thể cứu Ngũ Hoàng Tử, dựa vào chúng ta thế đơn lực bạc, căn bản là không có cách nào phản kháng."
Lâm Uyên lần đầu thấy Ngụy Lăng Dược, lúc biết được kịch bản, còn đối với vị nhân vật chính này có chút thưởng thức, cho là y thiện lương ôn nhu, mà phản diện chẳng qua là một người hỉ nộ vô thường, âm tình bất định. Sau khi cùng bọn hắn ở chung, ý nghĩ hoàn toàn thay đổi.
Ngụy Lăng Dược không chỉ thay thế thân phận vô cùng tôn quý, cẩm y ngọc thực của Tễ Nguyệt, mà còn cướp đoạt cả sinh mệnh của Tễ Nguyệt, thậm chí là cái mỹ danh cứu thế ở Nghiệp Thành. Hưởng dụng hết thẩy mọi thứ của Tễ Nguyệt, giẫm lên thi cốt của y, trải qua hạnh phúc cả đời, cũng không biết Ngụy Lăng Dược có một khắc nào cảm thấy áy náy hay không.
Lần này cũng vậy, vốn là có thể giải quyết tốt mọi chuyện, cũng bởi vì hai người Ngụy Lăng Dược và Ngụy Lăng Phong ích kỷ, vì một câu nghe lén, hoàn toàn không để ý thân thể Tễ Nguyệt như thế nào, uy hiếp Tễ Nguyệt hiến máu, chỉ vì muốn thử một khả năng giải độc không xác định, mới tạo nên cục diện hiện giờ. Rõ ràng là hai người phạm sai lầm, nhưng nếu bị Ngụy Lăng Phong biết, hai người kia tuyệt đối có thể mặt không đổi sắc hi sinh Tễ Nguyệt, để Tễ Nguyệt gánh chịu sai lầm mà bọn hắn tạo thành.
Thế nhưng, nếu không trị hết cho Ngụy Lăng Dược, chỉ sợ tính mạng sư đồ bọn họ cũng khó mà đảm bảo. Những ngự y trong Thái Y Viện là do chính hắn chủ động dẫn vào Thánh Sơn, chỉ có thể nói thế sự vô thường, số mệnh đã định.
Y Thánh càng là mặt ủ mày chau, ông chắc chắn sẽ không vì người ngoài mà lựa chọn hi sinh tính mạng tiểu đồ đệ, tuy nói thầy thuốc lấy cứu người làm nhiệm vụ của mình, nhưng phải trên tiền đề là không hi sinh người khác. Tễ Nguyệt vốn có dấu hiệu chết yểu, được ông cẩn thận điều dưỡng hơn mười năm. Hơn mười năm đấu tranh với vận mệnh, nhưng vẫn như cũ chạy không thoát số phận chết sớm, chỉ sợ sống đến cập quan đều gian nan, nhưng gặp được tai họa như thế, mấy năm cuối cùng đều trải qua không an ổn.
Tễ Nguyệt nhìn hai người một chút, "Sư phụ, sư huynh, các ngươi không cần lo lắng, ta sẽ bảo vệ tốt mình."
Y Thánh hiện tại trông thấy Tễ Nguyệt liền tức giận, phất tay để Lâm Uyên dẫn y đi, "Ngươi mang nó ra ngoài đi, đừng để ta nhìn thấy." Sau đó liền vùi đầu vào sách thuốc, hi vọng có thể tìm kiếm được đường giải quyết.
Tễ Nguyệt ngẩng đầu nhìn Lâm Uyên, Lâm Uyên bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu Tễ Nguyệt, "Đi thôi, đừng lo lắng. Chờ sự tình kết thúc, ta mang ngươi đi ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài Thánh Sơn."
Tễ Nguyệt thầm nói: "Ta cảm thấy bên ngoài một chút cũng không tốt bằng trên núi chúng ta."
Ban đêm, Lâm Uyên đợi Tễ Nguyệt ngủ say, sau đó đốt lên an thần hương, căn cứ ám hiệu ban ngày sư phụ cho hắn, âm thầm đi tìm sư phụ.
"Uyên Nhi, người trong giang hồ nhận ân huệ của ta, ta mời bọn họ tới hỗ trợ yểm hộ, định ra kế hoạch, chọn thời gian, ngươi mang Tiểu Nguyệt rời đi nơi này, đi thật xa. Dẫn nó đi nước láng giềng cũng được, nghe nói nơi đó phong cảnh tú lệ, nhiệt độ thích hợp, rất thích hợp định cư."
"Sư phụ!" Lâm Uyên nghe ra ý của sư phụ, tràn đầy không đồng ý. Sau khi bọn họ rời đi, sư phụ khẳng định tiếp nhận lửa giận của đám kia, tính mạng không nhất định có thể giữ được.
"Đừng nói nữa, ta tâm ý đã quyết, bộ xương già này của ta, ngươi cùng Tiểu Nguyệt đều là ta nhìn lớn lên, chúng ta tuy là sư đồ, lại sớm đã như tình phụ tử. Ta sao có thể nhẫn tâm trơ mắt nhìn nó rơi vào tình trạng như thế. Tiểu Nguyệt tuổi nhỏ, tùy hứng làm bậy, về sau ngươi phải quản giáo nó nhiều hơn."
"Sư phụ, sẽ có biện pháp." Thân thế Tễ Nguyệt, nếu như có biện pháp để Hoàng Quý Phi biết thân thế Tễ Nguyệt, Hoàng Quý Phi chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn, để nhi tử thân sinh đổi mạng cho người ngoài.
Lâm Uyên không thể đem lý do này nói cho Y Thánh, mà Y Thánh lại chỉ cho là Lâm Uyên đang an ủi ông, trong lòng đã quyết định chú ý.
"Khoảng thời gian này ngươi thời khắc đi theo bên người Tiểu Nguyệt, không được đi xa, nghe ta thu xếp bước kế tiếp."
"Sư phụ, người đợi thêm mấy ngày, biết đâu sự tình sẽ có chuyển biến tốt hơn."
Y Thánh thở dài, "Uyên Nhi, ngươi mau trở về đi thôi, cẩn thận đừng để người bên ngoài nhìn thấy."
Lâm Uyên đành phải trở về phòng, phải nhanh chóng lập kế hoạch cho chuyện này, mới có thể đuổi kịp ý định của sư phụ, chỉ bằng mấy lời nói nhàn nhạt của hắn, cũng vô pháp bỏ đi ý định của sư phụ.
Lâm Uyên tránh người, cẩn thận về đến phòng, nằm ở trên giường, đem Tễ Nguyệt kéo vào lòng, suy tư làm sao không để lại dấu vết để Hoàng Quý Phi phát hiện thân thế của Tễ Nguyệt, bên trong suy nghĩ tiến vào mộng đẹp.
Đôi mắt nhắm nghiền của Tễ Nguyệt mở ra nhìn Lâm Uyên vài lần, trong lòng thả lỏng chìm vào giấc ngủ một lần nữa. Y đối với dược vật cực kỳ mẫn cảm, tên sư huynh ngu ngốc này lại còn dùng an thần hương để y ngủ sâu hơn, lại không biết rằng y vừa ngửi thấy loại hương vị này liền tỉnh. Lại nói, y đã quen được hắn ôm ngủ, sư huynh vừa động y liền tỉnh, nhưng vì sư huynh muốn gạt y, Tễ Nguyệt cũng liền làm như chưa tỉnh, thẳng đến một lần nữa bị ôm vào trong ngực, y mới có thể một lần nữa ngủ lại.
Ngày thứ hai, Lâm Uyên mang theo Tễ Nguyệt đã rửa mặt xong, cùng sư phụ đi xem bệnh cho Hoàng Quý Phi.
"Sư huynh, tự sư phụ có thể ứng phó, chúng ta còn đi theo làm gì? Lại nói, chỉ là bệnh nhẹ, cũng không cần chúng ta đi theo học tập."
"Tễ Nguyệt, Hoàng Quý Phi là mẫu phi Ngũ Hoàng Tử, thân phận tôn quý, ngươi nếu như được nàng yêu thích, được nàng che chở, người bên ngoài tự nhiên không dám động tới ngươi. Cho nên, ngươi phải biểu hiện tốt một chút biết không?"
Tễ Nguyệt mặc dù trong lòng không vui, nhưng y vẫn nghe theo Lâm Uyên, "Biết, sư huynh. Ta nhất định biểu hiện tốt một chút, không gây chuyện."
"Thật ngoan, đi thôi." Lâm Uyên cúi đầu hôn một chút coi như khen thưởng, mang theo Tễ Nguyệt đi gặp sư phụ.
Hoàng Quý Phi vẫn luôn nhớ tới Tễ Nguyệt, trong lòng vẫn có vài câu muốn hỏi y.
"Tiểu thần y là mấy tuổi lên núi?"
Lâm Uyên thay y đáp: "Hồi nương nương, Tễ Nguyệt được sư phụ nhặt ở ven đường gần làng Tiêu Vương vào năm thứ mười hai trong lịch Nguyên, đệ ấy lúc đó chỉ mới được vài tháng tuổi, có thể là bởi vì chứng thiếu máu sợ nuôi sống không được mới bị phụ mẫu vứt bỏ. May mắn gặp được sự phụ sau khi hành y trở về núi, từ nhỏ được nuôi dưỡng ở trên núi."
Y Thánh trong lòng có chút giật mình, bởi vì ông sợ Tễ Nguyệt biết những sự tình này trong lòng sẽ thương tâm, nên lúc bình thường ông và Lâm Uyên sẽ không nhắc đến những chuyện này, khi cần nhắc đến ông sẽ hàm hồ cho qua. Bất quá ông tin tưởng đại đồ đệ ổn trọng thông minh, không phải loại người bắn tên không có mục đích, nên cũng không có ngăn cản.
Tễ Nguyệt cũng là lần đầu tiên nghe được lai lịch của y, không có thương tâm như Y Thánh nghĩ, mà giống như những người khác, tò mò nghe Lâm Viễn nhắc tới sự tình khi còn bé của mình.
Lâm Uyên cố ý nói ra thời gian cùng địa điểm, còn có tình trạng cơ thể Tễ Nguyệt, quả nhiên sau khi Hoàng Quý Phi nghe được trong lòng sóng to gió lớn. Thôn Tiêu Vương chính là thôn lân cận hành cung lúc trước, cũng là nơi sinh sống của gia đình mà nàng trao đổi hài tử, nhiều trùng hợp như vậy, cùng với sự xuất hiện của Tễ Nguyệt, trong nội tâm nàng có một phỏng đoán kinh hoàng dần hiện ra.
"Bản cung nhìn tiểu thần y hiện tại rất hoạt bát khỏe mạnh, Y Thánh quả nhiên danh bất hư truyền."
"Nương nương có chỗ không biết, Tễ Nguyệt hiện giờ cũng đang chịu giày vò, bởi vì không biết bị bỏ bên ngoài bao lâu, người vốn đã yếu, lại bị nhiễm lạnh, thời điểm sư phụ cùng ta gặp được Tễ Nguyệt, đã thoi thóp, ngay cả tiếng khóc cũng không có. Từ nhỏ đã mấy lần suýt nữa mất mạng."
Mặc dù danh tính của Tễ Nguyệt chưa được xác nhận, nhưng Hoàng Quý Phi nghe Lâm Uyên nói, vẫn như cũ tim đập nhanh lợi hại, nếu Tễ Nguyệt thật sự...
Vừa nghĩ tới con của nàng có khả năng gặp những chuyện này, Hoàng Quý Phi trong lòng tựa như bị sâu gặm, thân thể có chút lung lay sắp đổ. Lúc này, nàng ngược lại không hi vọng Tễ Nguyệt là con của nàng, nàng càng hy vọng con của nàng được gia đình kia nuôi thật tốt.
"Bản cung còn có chuyện phải làm, các ngươi lui xuống đi."
Hoàng Quý Phi chống đỡ thần sắc, sai người đưa mấy người rời đi, liền tranh thủ thời gian phân phó tô ma ma phái người đi thăm dò chuyện này. Nàng vì không lộ ra bất kỳ đầu mối nào, nhiều năm như vậy, giống như ám chỉ mình, đối với chuyện này chẳng quan tâm, sợ nàng biết được tin tức sẽ dao động tâm thần, kiêng kị rất sâu, cố ý không đi hỏi thăm việc này.
Nhưng hôm nay Lâm Uyên nói tới tình huống Tễ Nguyệt làm cho nàng bị đả kích quá lớn, nếu không đi tìm hiểu tình huống cụ thể, nàng chỉ sợ vô luận như thế nào đều không thể an tâm.
Lâm Uyên nói mấy câu không chỉ đối với Hoàng Quý Phi sinh ra ảnh hưởng to lớn, mà còn gây nên lòng hiếu kỳ của Tễ Nguyệt.
"Sư huynh, ta khi còn bé là dạng gì? Đẹp mắt dễ nhìn không? Có ngoan hay không? Ngươi có thích không?"
"Ngươi sao lại có nhiều vấn đề như vậy?" Lâm Uyên một bên lấy thuốc cho Tễ Nguyệt, một bên hồi tưởng nói: "Khi còn bé chính là gầy gò nho nhỏ, khi khóc lên đều là thỏ thẻ nhỏ giọng, nuôi ngươi đặc biệt tốn sức, lớn hơn một chút, liền thích đi theo sau ta."
Như nhớ chuyện gì đó, Lâm Uyên nhìn Tễ Nguyệt cười ranh mãnh nói: "Ngươi khi còn bé cũng đã nói lớn lên muốn làm tiểu tức phụ của ta, không muốn đi đường, liền nháo muốn ta cõng ngươi."
Tễ Nguyệt nằm úp sấp trên lưng Lâm Uyên, áp má vào mặt hắn, trộm hôn một cái, "Vậy đây có tính là đạt được tâm nguyện không?"
Không đợi Lâm Uyên mở miệng để Tễ Nguyệt xuống dưới, ngoài cửa liền truyền đến âm thanh quần áo ma sát, ngẩng đầu cũng chỉ nhìn thấy một góc vạt áo cung nữ vội vã rời đi.
Tễ Nguyệt tự mình đi xuống, bên ngoài có người không thể cùng sư huynh thân mật, y vẫn nhớ rõ những lời sư huynh nói. Tễ Nguyệt phiền muộn nói: "Rất muốn cùng sư huynh trở về núi." Không có người ngoài, y dính ở trên người sư huynh cũng không có việc gì.
Không đợi Hoàng Quý Phi bên này tra được tin tức, Ngụy Lăng Dược nơi đó ngược lại xuất hiện tình trạng mới. Bởi vì dùng máu của Tễ Nguyệt, độc tính trong người thay đổi, độc bị áp chế lúc trước bởi vì giải dược dược tính không đủ, ngược lại phát tác nghiêm trọng hơn.
Y Thánh chỉ có thể làm giảm bớt triệu chứng của Ngụy Lăng Dược, các ngự y bên cạnh cũng hết đường xoay xở. Sau khi bệnh tình được khống chế, Ngụy Lăng Dược chậm rãi hồi sức, hơi thở mong manh nói: "Thần y, trước đó Tễ Nguyệt cho ta dùng máu của y làm thuốc dẫn, độc của ta liền giảm bớt hơn phân nửa, hiện tại phát tác nghiêm trọng hơn, là bởi vì máu của Tễ Nguyệt?"
Y Thánh trong lòng lạc một chút, vị Ngũ Hoàng Tử này quả nhiên không có lòng tốt, trong lòng vẫn còn nghĩ đến máu của Tễ Nguyệt.
Ngự y ở bên cạnh nói: "Máu sao có thể làm thuốc dẫn, trừ phi..."
Mấy vị ngự y đối mặt, trao đổi ánh mắt, một người khác nói tiếp: "Không lẻ là máu thuốc?"
"Trong sách thuốc từng có ghi chép, dùng thuốc nuôi người, bồi dưỡng được thành dược nhân, bách độc bất xâm, máu có thể làm thuốc giải độc. Không hổ là Y Thánh, bồi dưỡng dược nhân thủ đoạn khắc nghiệt phức tạp, trong sách thuốc có nhiều thiếu thốn, lại không nghĩ rằng Y Thánh bồi dưỡng được."
NgụyLăng Dược nói ra một câu kia sau đó vuốt tim cũng không nói gì nữa, nghe mấy vịngự y từng câu từng chữ nói chuyện, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ khẩn trương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.