Trong phòng bệnh, Bùi Hướng Dương ôm lấy Hạ Sanh khóc tối tăm mặt mày.
Có nhiều người vì tiếng khóc thu hút lại đây hóng hớt xem chuyện gì đang xảy ra.
Bùi Hướng Dương gắt gao ôm lấy Hạ Sanh, trong miệng mơ hồ nói không rõ "Rất xin lỗi cậu."
Hạ Sanh nâng cằm Bùi Hướng Dương lên, dùng hai tay bao lấy gương mặt cậu. Nhóc nói lắp khóc đến đáng thương, bởi vì đang phát sốt mà gương mặt ửng đỏ còn bây giờ nhìn như cục bột hồng hồng.
Hạ Sanh dùng ngón tay lau khô hết những giọt nước mắt của Bùi Hướng Dương, thần sắc dưới đáy mắt không rõ "Đừng khóc."
Bùi Hướng Dương vì thiếu niên quá ôn nhu cho nên khóc càng dữ hơn.
Y tá trưởng đứng kế bên nhìn không nổi nữa "Ngón tay bị trầy một chút thôi, không cần phải khóc lóc thảm thương như vậy đâu. Có phải chuyện gì lớn đến mức sinh ly tử biệt đâu mà."
Bùi Hướng Dương rơi nước mắt ngọng ngọng đáp "Sao mà không phải, không phải chuyện, lớn, lớn chớ!"
Cậu khóc lóc thê thảm giữa chừng còn bị nấc cụt, hít hít mũi vài cái cũng không khiến cho người khác cảm thấy ghét.
Bùi Hướng Dương lúc này mới nhận ra "Tay hắn, ngón tay hắn, chỉ bị trầy da?"
Bùi Hướng Dương vội cầm lấy tay Hạ Sanh, nhìn ngón tay bị băng gạc quấn dày thế này sao có thể chỉ bị trầy da được?
Có ai bị trầy da mà được băng bó như thế đâu chứ.
Một y tá khác đang giúp hắn băng bó có chút đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-vot-vai-ac-co-chap/3323662/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.