Buổi sáng chơi cát với Bùi Ngọc, giữa trưa Bùi Ngọc đã quen giấc đòi đi ngủ trưa. Bùi Hướng Dưong thừa dịp em trai ngủ chạy ra ngoài tìm Hạ Sanh chơi bóng.
Gần tiểu khu có một công viên trong đó có sân bóng rổ còn có rổ dành cho trẻ em. Bùi Hướng Dương ôm bóng chạy thật nhanh, mỗi lần đi chơi cậu đều phải mang bóng theo bởi vì khi đến sân sẽ không có quả bóng nào hết.
Nghĩ đến lúc đầu, Bùi Hướng Dương cho rằng Hạ Sanh sẽ không biết chơi, ai dè Hạ Sanh người ta cả người bật Buff. Lần đầu tiên chơi đã ngay lặp tức đoạt được bóng trên tay cậu. Rồi Hạ Sanh học được cách ném rổ từ lúc đó cậu không còn chạm vào quả bóng nữa.
Lần thứ 3 Hạ Sanh ném vào rổ, Bùi Hướng Dương bắt đầu chơi xấu, cậu ngồi trên ghế dài thở phì phò nói " Không, không chơi nữa đâu. Mệt, mệt rồi."
Hạ Sanh không vạch trần cậu, chỉ ngồi xuống bên cạnh cậu.
Hiện giờ chắc khoảng tầm 4 giờ chiều. Thời kì này các hoạt động giải trí còn thiếu nhiều, muốn đi xem phim hay đi khu trò chơi thì không đủ tiền mà chơi nhảy lò cò thì quá ngây thơ.
Trò chơi duy nhất cả hai chơi là bóng rổ. Bây giờ không chơi nữa thì không biết nên làm gì.
Bùi Hướng Dương không muốn để Hạ Sanh về nhà sớm, cậu rõ ràng hơn ai hết về cái nhà u ám kia có nghĩa là Hạ Sanh sẽ tiếp tục bị bạo hành.
Bùi Hướng Dương nói, " Chúng, chúng mình đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-vot-vai-ac-co-chap/3323646/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.