"Không..." Trong miệng Đường Na phát ra một tiếng thấp như muỗi kêu.
Lê Hoằng giẫm lên phù văn treo giữa không trung nhảy xuống, đáp xuống mặt đá bị mưa làm ướt và bạc màu.
Cùng lúc đó, cơ thể Bộ Khâu giống như thủy tinh vỡ vụn, tan rã thành vô số đốm sao màu đen.
Ác linh chết rồi sẽ chết hoàn toàn, rơi xuống địa ngục, thậm chí không có cơ hội đầu thai.
Nếu Bộ Khâu biến mất ở đây, anh ta sẽ ở trong địa ngục mãi mãi.
"Cô không sao chứ?" Lê Hoằng muốn đi về phía cô.
Vô số mũi tên màu u lam bắn về phía anh ta.
Đường Na giận không kiềm được: "Anh đã giết anh ta!"
Lê Hoằng khéo léo tránh được ma pháp của Đường Na, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa tức giận nói: "Cô điên rồi sao? Tôi cứu cô mà!"
"Đừng giả vờ nữa!" Đường Na tức giận, ma pháp mạnh mẽ không ngừng bắn ra.
Lê Hoằng không ngừng né tránh phòng ngự, dáng vẻ càng ngày càng chật vật, anh ta tức giận nói: "Tôi đang cứu cô mà!"
"Tôi không cần anh cứu!"
"Chẳng lẽ cô muốn cứu ác linh kia ư? Đừng ngốc! Tôi chẳng cần biết nó là ai, từ lúc nó hóa thành ác linh, nó đã không phải là người rồi!"
"Bớt ở đây giả mù sa mưa đi, sao mà kỹ năng diễn xuất của anh lại thụt lùi vậy?!"
"Tôi chẳng biết cô đang nói cái gì cả!"
Lê Hoằng nhìn về phía Ngu Trạch đứng ở một bên xem trận chiến, tức giận nói: "Cậu ngược lại khuyên vài câu đi!"
Ngu Trạch chỉ lạnh lùng nhìn anh ta.
Lê Hoằng vừa tức vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-vot-than-tuong-het-thoi/983206/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.