Chương trước
Chương sau
"Ngu Trạch, Nguyễn Nhu, đều chuẩn bị xong chưa?" Lâm Phong Tư ngồi sau máy giám sát hỏi.
Giọng nói của anh ta theo loa phóng thanh vang vọng phim trường.
Vô số ống kính chuẩn bị sẵn sàng, ngắm thẳng vào hai người trong lầu các.
"Chuẩn bị xong rồi." Hai giọng nói vang lên.
Ngu Trạch mặc trường sam màu xanh đậm, tóc đen buộc một nửa, tóc mái chéo che ngang trán, vẻ mặt lạnh lùng cộng thêm bội kiếm ở thắt lưng làm anh như một hiệp khách, mà Nguyễn Nhu đằng trước anh tóc dài xõa vai, chỉ khoác một chiếc áo lụa mỏng bên ngoài quần áo trong.
Lâm Phong Tư xác nhận mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng qua bộ đàm lần cuối.
"Action!"
Theo tiếng Lâm Phong Tư rơi xuống, Nguyễn Nhu thay đổi vẻ mặt, cô ta đã là quận chúa Linh Thọ xinh đẹp, thẳng thắn trong bộ phim, trong một lần ngoài ý muốn, nàng vừa gặp đã yêu anh hùng cứu mỹ nhân Bá Thưởng.
Cô ta bỗng nhiên rút ngắn khoảng cách với Ngu Trạch, vòng tay lên cổ anh.
Quận chúa cười nói: "Tên tặc nhỏ, đêm khuya xâm nhập khuê phòng quận chúa, có mục đích gì?"
Cảnh này là Bá Thưởng muốn xác nhận chỗ giấu bản đồ kho báu, đêm khuya chui vào khuê phòng quận chúa, người cuối cùng từng tiếp xúc với bản đồ kho báu, bị quận chúa ôm cây đợi thỏ bắt tại trận.
Sau đó đến lượt Ngu Trạch nói lời kịch của Bá Thưởng.
Anh là Bá Thưởng...
Ngu Trạch nhìn Nguyễn Nhu thật sâu, bởi vì lúc này Bá Thưởng đang tự hỏi làm sao có thể an toàn thoát khỏi phủ quận chúa được canh phòng nghiêm ngặt.
Dưới cái nhìn chăm chú của anh, cặp mắt kia bối rối một lát, bắt được vẻ bối rối này, Ngu Trạch nhếch mép.
Bởi vì Bá Thưởng đã tìm được cách thoát thân.
Cổng phim trường, Đường Na hỏi thăm nhiều người mới tìm được sân bãi quay phim hôm nay đang bước vào từ cánh cửa sơn màu đỏ.
Cô nhìn thấy một đám người đều vây quanh trong viện. Sau khi đi vào nhìn, phát hiện Ngu Trạch đang quay phim.
Lâm Phong Tư tập trung nhìn hình ảnh trong máy giám sát, nhân viên xung quanh trông thấy Đường Na đồng loạt ngạc nhiên nhỏ giọng chào hỏi với Đường Na.
Lê Hoằng ngồi bên cạnh Lâm Phong Tư trông thấy cô, cười híp mắt ngoắc tay với cô.
Đường Na đi qua, anh ta dẫn cô tới trước máy giám sát, nhỏ giọng nói: "Đừng quấy rầy chú Lâm, lặng lẽ nhìn thôi."
Cô nhìn chằm chằm hình ảnh trong máy giám sát, Ngu Trạch mặc cổ trang trở tay một cái rất hay, dùng chăn bọc lấy Nguyễn Nhu rồi đè xuống giường.
Nguyễn Nhu không tránh thoát được, tức giận trừng anh.
Tư thế hai người mập mờ, nhưng bởi vì có chăn nên bộ phận mà hai người tiếp xúc nhau chỉ có cổ tay Nguyễn Nhu bị Ngu Trạch nắm chặt.
Lâm Phong Tư nhìn máy giám sát, nói thầm: "Cậu ấy nghĩ thế nào lại dùng chăn?"
Trên mặt của anh ta treo ý cười, nhìn ra được Ngu Trạch tự tiện tăng thêm chi tiết làm anh ta rất hài lòng.
"Cậu ấy thông suốt rồi." Lê Hoằng nói.
"Xem ra hôm qua vẫn có chút tác dụng." Lâm Phong Tư cười nói.
Đường Na nhìn chằm chằm Ngu Trạch nắm tay Nguyễn Nhu, trong lòng có chút không thoải mái.
"Tôi thấy bọn họ rất có cảm giác CP, có cần thêm cảnh hôn không nhỉ?" Lâm Phong Tư nhìn máy giám sát như có điều suy nghĩ.
Cảnh hôn?
Còn phải thế nữa?
Đường Na cảm thấy nhân loại ngu xuẩn Lâm Phong Tư đang muốn nhuộm tóc cho cô, trong nháy mắt cảm thấy khuôn mặt anh ta rất đáng ghét.
Cô kìm lại xúc động muốn đập nát đầu chó của anh ta, nói: "Đản Đản quay cảnh hôn sẽ buồn nôn."
"Quay cảnh hôn sẽ buồn nôn?" Lê Hoằng hỏi.
Vẻ mặt Đường Na thành thật tung lời đồn: "Đản Đản nói trong bộ phim truyền hình trước đây của anh ấy không có cảnh hôn cũng là bởi vì anh ấy nôn lên người người khác."
Lâm Phong Tư lộ ra vẻ mặt xoắn xuýt, nói: "...Vậy thì thôi đi."
Trong máy giám sát, Nguyễn Nhu nhìn Ngu Trạch, cắn răng nghiến lợi hỏi: "Rốt cuộc ngươi tới làm cái gì?"
Ngu Trạch nhếch môi cười một tiếng, thấp giọng nói bên tai cô ta: "...Trộm trái tim."
"Cut! Cảnh nay qua, mọi người nghỉ ngơi một chút!" Lâm Phong Tư nói vào bộ đàm: "Gọi Ngu Trạch tới đây."
Không lâu lắm, Ngu Trạch được nhân viên công tác dẫn tới, anh trông thấy Đường Na bên cạnh Lâm Phong Tư, bước chân dừng lại.
"Đản Đản!" Đường Na cười rạng rỡ, vẫy hai tay với anh.
"...Sao cô lại tới đây?" Ngu Trạch đi đến trước mặt cô, ánh mắt đánh giá một lượt cơ thể cô.
"Trong nhà nhàm chán, tôi cũng muốn đến đoàn làm phim chơi." Đường Na kéo quần anh, anh xoay người ôm lấy cô, Đường Na hít thở bầu không khí riêng của mình, cảm thấy nháy mắt thoải mái.
"Cảnh đánh nhau vừa rồi vô cùng đặc sắc, là chỉ đạo võ thuật dạy cậu hả?" Lâm Phong Tư hỏi.
Ngu Trạch vừa mới gật đầu, chỉ đạo võ thuật từ phía ngoài đoàn người đi tới.
"Tôi đâu dạy được gì, cảnh đánh nhau này là chúng tôi cùng nhau bàn bạc, sắp xếp." Chỉ đạo võ thuật cười nói.
"Trước kia cậu từng học?" Lâm Phong Tư nhìn về phía Ngu Trạch.
"...Học được một chút ở võ quán." Ngu Trạch nói.
"Ồ?" Lâm Phong Tư tò mò hỏi: "Ai?"
"Chu Trọng." Chỉ đạo võ thuật vừa nói, vẻ mặt Lâm Phong Tư nghiêm lại: "Chẳng trách."
Khi Chu Trọng còn sống là chỉ đạo võ thuật nổi tiếng nhất trong giới, vì một lần quay chụp trên không trung xảy ra sự cố mà qua đời, trước khi anh ta xảy ra chuyện, phim võ thuật trong nước phát sóng phần lớn đều có bóng dáng của anh ta.
Lâm Phong Tư từng hợp tác với anh ta khi anh ta còn sống, thậm chí còn tham gia tang lễ của anh ta, anh ta vẫn luôn tiếc nuối vì nhân tài mới gần ba mươi đã mất sớm này.
"Tôi muốn bàn bạc với đạo diễn Lâm một chút." Chỉ đạo võ thuật nói: "Từ khi bộ phim khai máy, Ngu Trạch vẫn luôn giúp tôi hoàn thiện thiết kế võ thuật..."
Ngu Trạch sững sờ, nói: "Chưa nói tới giúp..."
Đường Na lập tức véo anh một cái, khiêm tốn linh tinh làm gì, đây là tiết tấu lợi ích sắp đưa tới cửa!
"Mấy cảnh quay trước đều là nhờ có Ngu Trạch đề xuất ý kiến với tôi, tôi mới tìm cách biểu hiện tốt hơn." Chỉ dạo võ thuật mỉm cười nói với Lâm Phong Tư: "Nếu có thể, tôi muốn thêm tên Ngu Trạch vào danh sách trân trọng cảm ơn phía sau nhân viên đoàn phim."
Lâm Phong Tư sảng khoái nói: "Được! Tôi bỏ tiền thuê một chỉ đạo võ thuật, mời về hai chỉ đạo võ thuật, làm sao cũng phải thêm tên Ngu Trạch vào mục trân trọng cám ơn sau danh sách diễn viên và nhân viên đoàn phim."
Đường Na cướp lời Ngu Trạch: "Cảm ơn chú Phong Tư!"
Cô quyết định nể tình anh ta thức thời, tha thứ hành vi ngu xuẩn muốn nhuộm tóc cho cô của anh ta.
"Na Na dự định cám ơn chú thế nào đây?" Lâm Phong Tư cười nói: "Ma nữ tóc vàng đã truyền khắp Hoành Điếm rồi."
Đường Na ngơ ngẩn: "...Ma nữ?"
"Người phụ nữ tẩu hỏa nhập ma." Ngu Trạch nhìn cô một cái.
"A! Tông chủ Phi Thiên tông!" Đường Na bừng tỉnh đại ngộ.
Lâm Phong Tư nói: "Đúng vậy, bọn họ đều nói cháu là diễn viên nhí xuất sắc, cháu định khi nào làm khách mời trong phim của chú đây?"
Đường Na ôm cổ Ngu Trạch, hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Phong Tư: "Chú Phong Tư đối xử tốt với Đản Đản của Na Na, Na Na sẽ đóng phim cho chú."
Lâm Phong Tư buồn cười, nói: "Cháu yên tâm, chú sẽ không để Đản Đản của cháu nôn lên người người khác đâu."
"Khi nào tôi..." Tiếng nói của Ngu Trạch bị cắt mất.
Bởi vì có một tay nhỏ sờ lên thái dương của anh.
Tiếp tục nói chuyện, hậu quả không cần nói cũng biết.
Anh yên lặng mím môi lại.
"Chú Phong Tư, hôm nay Đản Đản còn cảnh nào không ạ?" Đường Na hỏi.
"Khi nãy chính là cảnh cuối cùng rồi, sao vậy? A...... Đúng rồi, Ngu Trạch nói với chú buổi chiều muốn dẫn cháu đi mua quần áo, đúng không?" Lâm Phong Tư vỗ tay, cười nói: "Nơi này không có việc gì nữa, hai người có thể tan làm trước."
Ngu Trạch tạm biệt Lâm Phong Tư xong, ôm Đường Na đi đến xe trang điểm của đoàn làm phim, trước lúc rời đi, anh còn phải thay trang phục đổi lại quần áo của mình.
Sau khi chỉ đạo võ thuật hàn huyên với Lâm Phong Tư xong cũng trở về công việc chức trách của mình, trước máy giám sát chỉ còn Lê Hoằng và Lâm Phong Tư.
"Người tôi đề cử không tệ chứ?" Lê Hoằng cười nói.
"Không tệ...... Lúc cậu và Tạ Đông Vạn đề cử cùng một người, tôi đã biết người này đích thực không tệ rồi." Lâm Phong Tư cũng cười: "Lúc ấy làm sao cậu lại đề cử Ngu Trạch với tôi? Tôi còn tưởng rằng hai người là bạn tốt, kết quả Ngu Trạch nói không phải."
Lê Hoằng nói một cách đầy ý vị sâu xa: "Khi đó không phải, về sau sẽ phải."
"Vì sao? Cậu thưởng thức cậu ấy?" Lâm Phong Tư nói: "Tiếp xúc với cậu ấy lâu, tôi cũng cảm thấy nhân phẩm cậu ấy được lắm, cũng không biết lấy ở đâu ra nhiều tin xấu như vậy..."
"Tôi không thưởng thức cậu ấy."
Lâm Phong Tư nghi hoặc nhìn anh ta một chút: "Cậu không thưởng thức cậu ấy, vậy sao cậu lại đề cử cậu ấy với tôi? Chẳng lẽ ảnh đế Lê nhắm ngay giải thưởng "người tốt nhất ngành giải trí" năm nay?"
"Ý không ở trong lời." Lê Hoằng cười nói: "Anh sẽ không hiểu đâu."
Lâm Phong Tư cười mắng: "Ít đọc mấy sách tào lao đi, tôi thấy đầu óc cậu cũng sắp tào lao rồi đấy."
"Không nói nữa, tôi lên xe chuẩn bị trước đây."
Lê Hoằng mới vừa đứng dậy, Nguyễn Nhu thay xong đồ hóa trang cảnh tiếp theo đến đây, cô ta không thấy Ngu Trạch, vẻ mặt thất vọng.
"Ngu Trạch đâu?" Cô ta hỏi.
"Ngu Trạch vừa đi." Lâm Phong Tư nói: "Cô tìm cậu ấy có việc?"
"Vừa rồi biểu hiện của anh ấy làm tôi rất kinh ngạc, tôi muốn hỏi phương pháp tiến bộ của anh ấy." Nguyễn Nhu cười nói.
"Lần trước cô nói thêm cảnh quay với tôi, tôi nghĩ hay là thôi đi." Lâm Phong Tư nói.
"Làm sao vậy?" Nụ cười trên mặt Nguyễn Nhu cứng lại.
"Tôi cũng cảm thấy thêm cảnh hôn cũng không tệ, nhưng bên Ngu Trạch..."
"Anh ấy không đồng ý?" Nguyễn Nhu hỏi lại.
"Cậu ấy quay cảnh hôn sẽ buồn nôn." Lê Hoằng nhún vai, nói thay Lâm Phong Tư: "Khó trách cho tới nay cậu ấy đều không có cảnh hôn."
"Thế á... Vậy quên đi." Nguyễn Nhu thất vọng nói.
Lê Hoằng đi đến xe bảo mẫu của anh ta, một lát sau, anh ta nghe tiếng Nguyễn Nhu gọi anh ta sau lưng.
"Hử?" Lê Hoằng quay đầu.
"Tiền bối Lê Hoằng." Nguyễn Nhu bước nhanh đi tới, cười nói: "Tôi nghe nói Ngu Trạch do anh đề cử vào đoàn."
Lê Hoằng cười: "Tôi chỉ thuận miệng nói, cậu ấy có thể vào đoàn phim là thực lực của cậu ấy."
"Vâng, tôi biết... Tiền bối rất thân với Ngu Trạch sao?" Nguyễn Nhu hỏi.
"Không thân như trong tưởng tượng của cô đâu."
Nụ cười ranh ma trên mặt Lê Hoằng làm mặt Nguyễn Nhu nóng lên, cô ta ậm ừ một chút, đỏ mặt hỏi: "...Anh ấy có bạn gái không?"
"Không biết. Cô có thể hỏi cậu ấy xem......"
Lê Hoằng còn chưa dứt lời, cổng phim trường bỗng nhiên ồn ào.
"Ra ngoài ra ngoài! Nơi này đang quay phim, không cho phép người không có phận sự tiến vào!"
"Ấy, anh không thể lái vào đâu!"
Lê Hoằng hiếu kì, đi đến nơi xảy ra tranh chấp, Nguyễn Nhu theo sau.
Anh ta đi chưa được mấy bước thì đã biết nguyên nhân tranh chấp là gì, một chiếc xe tải cỡ lớn chở siêu xe Ferrari muốn tiến vào phim trường.
Lâm Phong Tư cũng bị trận tranh chấp hấp dẫn, anh ta nhíu mày đi ra từ trong đám người, đi về phía lái xe nói: "Xảy ra chuyện gì vậy, anh không thấy dải cách ly ở bên ngoài sao?"
Lái xe tải mở cửa xuống xe: "Ngại quá thưa đạo diễn! Tôi tới đưa xe, tôi đưa xe đến rồi đi ngay, khách hàng chỉ định vị trí ở ngay chỗ này, tôi cũng không có cách nào!"
Thái độ lái xe cũng không tệ lắm, lại ăn nói khép nép, chắp tay trước ngực làm tức giận trên mặt Lâm Phong Tư vơi đi không ít.
Lâm Phong Tư đi về phía trước mấy bước, nhìn siêu xe màu đen trên xe tải, hỏi: "Đây là đưa cho ai? Lê Hoằng?" Anh ta quay đầu nhìn về phía Lê Hoằng trong đám người.
Lê Hoằng nở nụ cười: "Anh để mắt tôi quá, siêu xe Ferrari mẫu mới số lượng có hạn năm nay, rẻ nhất cũng phải hơn chục triệu, tôi không mua nổi."
Không mua nổi đương nhiên là cách nói phóng đại, Lê Hoằng vẫn có hơn chục triệu để mua chiếc siêu xe này, chỉ là anh ta muốn dùng số tiền kia mua mấy quyển sách cổ hay bảo vật hiếm có gì đó hơn.
"Là..." Lái xe cầm hoá đơn trên ghế lái phụ nhìn thoáng qua, lớn tiếng nói: "Là Đường Na! Xin hỏi cô Đường có ở đây không?"
"Ai?" Lâm Phong Tư híp mắt, không thể tưởng tượng nổi cất giọng.
"Chủ xe cô Đường Na! Ở đây không?!" Lái xe gọi to lần nữa.
"Có!" Giọng nói mềm mại vang lên trong đám người.
Một người lùn đeo túi ngỗng trắng chen ra từ trong đám người, lon ton chạy tới chỗ siêu xe trên xe tải.
"Cháu... Cháu chính là cô Đường?" Tài xế xe tải hỏi câu hỏi mà tất cả mọi người vây xem đều muốn hỏi.
Cô Đường sở hữu chiếc xe ít nhất chục triệu... Chính là một cô bé năm tuổi?
"Là xe của Ngu Trạch?" Lâm Phong Tư nói ra đáp án duy nhất anh ta có thể chấp nhận.
"Không phải." Ngu Trạch chậm hơn một bước đi tới nói.
"Là xe của cháu, cháu là chủ xe!" Đường Na uốn nắn: "Đản Đản là tài xế của cháu! Anh ấy nghèo đến mức phải bán giày nuôi cháu, làm sao mua được xe như này?"
Lâm Phong Tư cảm thấy cô nói rất có lý.
Ngu Trạch đen mặt bế cô lên từ phía sau, nhét vào ghế lái phụ.
"...Đừng nhắc đến chuyện bán giày." Ngu Trạch cắn răng nói bên tai cô.
"Như vậy sao được!" Đường Na lời lẽ hiên ngang: "Một nghệ sĩ quyết chí nổi tiếng đại giang nam bắc, sao có thể vứt bỏ hình tượng quan trọng của mình?"
Ngu Trạch: "..."
"Cô Đường, đến, làm phiền cô ký tên." Tài xế xe tải cầm hóa đơn vận chuyển hàng hóa đi tới.
Đường Na nhận tờ đơn và bút bi, lưu loát ký tên.
Trong đám người, Nguyễn Nhu vừa sợ vừa ao ước, không thể tin nhìn siêu xe đen tuyền chậm rãi đi chuyển xuống đất, tự lẩm bẩm: "Nó làm sao có thể có một chiếc xe thể thao xịn như vậy được?"
Lê Hoằng cười nhìn cô ta: "Cái này có cái gì không thể?"
"Nó mới năm tuổi... Tôi nói là, nào có bố mẹ nào sẽ cho năm tuổi..."
Lê Hoằng nhìn cô bé tóc vàng líu ríu nói chuyện trong xe, cười nói: "Tự nó mua."
Nguyễn Nhu càng khiếp sợ, cô ta quay đầu muốn hỏi vấn đề liên quan, Lê Hoằng đã quay người đi xa.
Ba giờ chiều, trung tâm thương mại xa xỉ lớn nhất trấn Hoành Điếm người đến người đi.
Dưới âm nhạc lãng mạn, nhẹ nhàng, đài phun nước trong quảng trường không ngừng bọt nước và cột nước. Bên cạnh đài phun nước, một cô gái bán hoa tay cầm một giỏ đầy hoa tươi đang đợi khách hàng kế tiếp, hai nam nữ trẻ tuổi đều cầm một cốc trà sữa, vừa nói vừa cười đi tới, bên cạnh còn có một cậu bé đi cách bọn họ một khoảng, vẻ mặt rầu rĩ không vui.
"Đại sư khí công gì chứ, đều là quỷ thối nhân loại!" Thiếu niên trẻ tuổi quơ cái tay trống không, một mực chắc chắn: "Khẳng định là đám ma men kia uống nhiều quá sinh ra ảo giác!"
"Nếu như là ảo giác, vì sao bọn họ đều nhìn thấy đại sư khí công tóc vàng?" Cô gái trẻ tuổi hỏi.
Thiếu niên trẻ hơi trầm ngâm, nói: "Ảo giác tập thể! Nếu không phải là bọn họ đang nói láo!"
"Thế nhưng, tôi nghe nói chỗ Điện ảnh và truyền hình Hắc Mã cũng đang tìm một đại sư khí công tóc vàng..."
"Trùng hợp! Trùng hợp!" Thiếu niên trẻ tuổi nói.
Cô gái nửa tỉnh nửa mê gật đầu: "Thì ra là như thế."
Bọn họ đi đến quảng trường, bước chân chậm rãi chậm dần.
"Chúng ta tới nơi đó ngồi một chút!" Cô gái chỉ vào một chiếc ghế dài trống trên quảng trường nói.
Mặt mũi cậu bé đầy không vui, đang định phản bác, thiếu niên đã mở miệng: "Đi! Tôi cũng muốn nghỉ ngơi."
Cậu bé nuốt lại lời phàn nàn.
Ba người đi đến trước ghế dài không có chỗ tựa lưng ngồi xuống, thiếu niên ngồi ở giữa, cậu bé ngồi xuống sát bên cậu ta, bên kia là cô gái trẻ tuổi.
Đối diện bọn họ là bãi đỗ xe đậu đầy xe sang trong trung tâm mua sắm, trong đó có một chiếc siêu xe đen tuyền bắt mắt nhất, kiểu dáng cool ngầu phản xạ ánh sáng dưới ánh mặt trời. Cô gái trẻ tuổi nhìn siêu xe, lộ ra ánh mắt hâm mộ:
"Xe này nhất định rất đắt, đẹp thật ấy."
Chuột yêu hóa thành cậu bé nhân loại cười nhạo một tiếng: "...Một chiếc Ferrari ấy mà, cần thiết hay không?"
Ngồi ở bên cạnh cậu ta là người bạn từng cùng ngồi tù.
"Cậu không có kiến thức, đây là siêu xe Ferrari mẫu mới nhất số lượng có hạn năm nay, cậu có tiền cũng không mua được! Toàn cầu chỉ bán 499 chiếc!" Cua yêu nói.
"Oa, ngay cả cái này Cua Cua cũng biết sao? Thật là lợi hại!" Mặt mũi hoa yêu đầy sùng bái.
"Ha ha, đây là gì đâu, tôi còn biết nhiều hơn nữa, bằng không làm sao có tiếng "thông hiểu mọi chuyện của nhân loại" chứ?" Cua yêu khiêm tốn nói, thực tế trong lòng đã đắc ý lắm rồi.
"Biết chuyện của nhân loạn có gì mà đắc ý? Anh cẩn thận bị văn hoá của họ ăn mòn, trở thành bại hoại của Yêu giới!" Chuột yêu tức giận bất bình nói.
"Không thể nói như thế, không biết người biết ta, làm sao trăm trận trăm thắng?" Cua yêu ra vẻ thâm trầm.
"Hai anh nói đều có lý, chúng ta phải hiểu văn hóa nhân loại, nhưng không thể bị bọn họ đồng hóa!" Vẻ mặt hoa yêu nghiêm túc.
"Đúng vậy, nữ yêu quái lần trước chính là bị văn hóa nhân loại đầu độc, lại ra tay với đồng bào! Chúng ta không thể đọa lạc giống như cô ta."
Hoa yêu lộ ra vẻ buồn bã: "Cô ấy còn đang tiếp tay cho giặc sao? Thật hi vọng cô ấy có thể sớm ngày tỉnh ngộ."
"Cô quan tâm cô ta làm cái gì?! Cô ta không cứu nổi rồi! Cô ta lại dám tấn công ngài Trác!" Mặt mũi chuột yêu rất không vui: "Lần sau tôi gặp cô ta, nhất định không tha cho cô ta! Cô ta tên gì ấy nhỉ? Đường... Đúng rồi, Đường Na! Tôi nói cho hai người biết, chờ tôi trở thành đại yêu lợi hại, đầu tiên tôi không tha cho cô ta!"
"Nhỏ giọng một chút! Anh muốn dẫn nữ yêu quái tà ác kia tới sao?! Đừng nói tên của cô ta, chúng ta đã nói không gọi tên của cô ta rồi mà!" Cua yêu gạt chữ từ trong hàm răng, đôi mắt như chuông đồng đầy hoảng sợ.
"Đúng vậy, không phải đã nói chúng ta, sau này gọi cô ấy là 'Cậu biết ai rồi đấy'..." Hoa yêu sợ hãi nói.
"Ai nói với hai người! Hai người đang kéo chí khí của người khác, diệt uy phong của mình!" Chuột yêu giận tím người.
Hoa yêu sợ hãi rụt vai, hãi hùng nhìn chuột yêu.
Cua yêu bật dậy, chắn trước mặt hoa yêu đang sợ hãi: "Cậu hung dữ với Hoa Hoa làm cái gì?! Hoa Hoa chỉ nói suy nghĩ của mình, lại không có ác ý...... Phải không Hoa Hoa?" Cậu ta quay đầu nhìn về phía hoa yêu thanh tú, xinh xắn, sắc mặt giận dữ trong nháy mắt chuyển hóa thành đầy dịu dàng.
"Cảm ơn Cua Cua..." Hoa yêu cảm động, mắt sáng lấp lánh.
"Hoa Hoa đáng yêu quá..." Cua yêu cười ngây ngô.
Bớt nói mấy lời này đi?!
Chuột yêu một bên thấy vậy nghiến răng nghiến lợi.
Rõ ràng là phim ba người, vì sao cậu ta lại không thể có tên.
Cũng bởi vì cậu ta sinh sau mấy chục năm sao? Hóa hình thành đứa bé cũng không phải ý muốn của cậu ta!
Cũng bởi vì cậu ta là chuột người người kêu đánh sao?
Hoa yêu đáng chết này, vì sao đi đâu nhi đều muốn quấn lấy Cua Cua của cậu ta?
Chuột yêu bơi qua bơi lại trong biến dấm nhìn siêu xe cách đó không xa cười lạnh: "Ha ha, giả vờ cái gì, làm mình làm mẩy, hôm nay ông nội chuột của mày sẽ xử lý mày......"
Hai tia sáng giống như kim bạc bắn ra từ ngón tay của cậu ta, thần không biết quỷ không hay bay vụt về phía lốp siêu xe.
Bụp bụp......
Mắt trần có thể thấy một bên lốp xe thể thao đã xẹp, trọng tâm xe thể thao nghiêng đi, lập tức một bên thấp xuống.
Chuột yêu tươi cười đắc ý.
Hoa yêu vượt qua cua yêu nhìn cậu ta, mặt mũi đầy lo lắng: "Sẽ bị nhân loại phát hiện!"
Chuột yêu khinh thường nói: "Nhân loại ngu lắm, bọn họ làm sao có thể phát hiện! Cho dù tôi đứng trước mặt chủ xe ngu ngốc, anh ta cũng sẽ chỉ ngu ngơ hỏi tôi có nhìn thấy ai đâm thủng lốp xe của anh ta không......"
"Anh đang nói tôi hả?" Một tay nhỏ vỗ lên vai cậu ta.
Chuột yêu quay đầu lại, trông thấy một cô bé tóc vàng đeo túi ngỗng trắng.
Chuột yêu: "..."
'Cậu biết ai rồi đấy' tới.
"Cô cô cô..." Cua yêu chỉ vào Đường Na, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.
Ngu Trạch đi đến bên cạnh xe thể thao của Đường Na xoay người nhìn thoáng qua, hai phát kia của chuột yêu không hề giữ lại lực, hai lốp xe hoàn toàn xẹp lép, không thể bơm lại được.
Đường Na nhìn ba yêu quái mất hồn mất vía, cười lạnh.
"Lá gan rất lớn, dám công kích xe của tôi... Xem ra, các người rất muốn ngồi trên đoàn tàu lái về phía Địa Ngục nhỉ?"
Ba ánh sáng màu u lam chui ra từ dưới đất, trói chân hai yêu quái muốn lén chạy đi.
Không ai chú ý tới hiện tượng siêu tự nhiên đang xảy ra ở đây. Người không có thiên phú không nghe được âm thanh siêu tự nhiên, cũng không nhìn thấy cảnh tượng siêu tự nhiên.
Cô gái bán hoa còn đứng cạnh đài phun nước cần cù chăm chỉ chờ đợi khách hàng kế tiếp của mình.
Cua yêu bị dây thừng màu u lam trói chặt, không thể động đậy, cậu ta khóc ròng nói: "Không phải tôi, không phải tôi làm!"
Cứu mạng! Sao nữ yêu quái tà ác này lại về trấn Hoành Điếm rồi?
Phòng quản lý chủng loại đâu? Phòng quản lý chủng loại mặc kệ sao?! Có yêu quái đang hành hung này!
"Cô... Tại sao cô lại đến Hoành Điếm..." Chuột yêu lắp bắp nói.
"Tôi vui lòng, làm sao, các người có ý kiến?" Đường Na nheo lại mắt.
"Không không không... Không có ý kiến! Không có!" Cua yêu vội nói: "Hoan nghênh!"
"Xin cô chớ làm tổn thương Cua Cua, Chuột Nhỏ cũng không cố ý, cô tha cho chúng tôi đi..." Hoa yêu cầu xin.
"Tôi không cần cô giả vờ có lòng tốt!" Chuột yêu kêu lên: "Muốn chém giết muốn róc thịt cứ hướng về phía tôi này, tôi không sợ đâu!"
Mặt mũi Đường Na tràn đầy ghét bỏ, nói: "Tôi không thèm da chuột thối nhà anh."
"Hu hu hu... Da tôi cũng không thơm." Hoa yêu khóc ròng nói.
"Tôi không có gạch cua!" Cua yêu hồn phi phách tán.
"Nể tình thủ lĩnh của các người có quan hệ không tệ với tôi...... Thả các người cũng không phải không thể." Đường Na kéo dài giọng nói.
"Cô có yêu cầu gì?!" Cua yêu vội hỏi.
Cậu ta dường như nghe thấy người đàn ông nhân loại bên cạnh, tuỳ tùng của 'Cậu biết ai rồi đấy' thở dài.
"Ba người các người, mỗi người đều cho tôi một thứ ở trên người các người." Đường Na vươn tay về phía bọn họ.
Cua yêu cùng đồng bọn hai mặt nhìn nhau, im lặng trao đổi ý kiến.
Có phải bọn họ gặp "bắt chẹt" nghe đồn đã lâu trong xã hội loài người không?
Cho cái gì đây?
Cô ta muốn cái gì?
Chẳng lẽ...
Cua yêu cẩn thận đưa cốc trà sữa đã uống hai phần ba trong tay tới tay Đường Na.
Thoáng cái, trà sữa bị ném lên mặt cậu ta, vẻ mặt cô bé tóc vàng đằng đằng sát khí: "Anh muốn chết sao?"
Cua yêu bị non nửa cốc trà sữa đập một cái sợ hết hồn: "Tôi thật sự không có gạch cua! Cô muốn làm sao mới có thể tin tưởng tôi không có gạch cua?!"
"Làm sao tôi biết anh có đang gạt tôi hay không?" Đường Na hỏi lại.
Cua yêu muốn khóc.
Lần đầu tiên cậu ta cảm thấy phòng quản lý chủng loại yêu cầu yêu quái đăng ký thân phận là một chuyện tốt.
Cậu ta ai oán nói: "Trời ơi! Đất hỡi! Tôi không có giấy khai sinh phải làm sao chứng minh mình là một con cua đực đây? Chẳng lẽ cô muốn nhìn tôi sinh..."
Đang nói chuyện thì cậu ta bị một bàn tay từ trên trời giáng xuống đập một cái.
Nếu không phải hai chân cậu ta còn đang bị trói trên mặt đất, lúc này cua yêu đã ngã chổng vó.
Cua yêu che trán bị đập, hoảng sợ nhìn về phía kẻ cầm đầu đánh cua.
Mặt tuỳ tùng của nữ yêu quái đen kịt.
Đường Na hắng giọng, nói: "Yêu quái trước chọc giận tôi là Viên Mộng...... Phó trưởng phòng Phòng quản lý chủng loại, biết nhân vật này không? Để làm dịu cơn giận của tôi, cô ta khóc lóc cầu xin tôi nhận kết tinh kính yêu...... Các người biết phải làm sao chưa?"
Sau im lặng hồi lâu, hoa yêu sợ hãi đưa ra một vật.
"Cái này... Đây là một cánh hoa của tôi..." Cô ta nước mắt rưng rưng, duỗi tay không ngừng run rẩy trên không trung, sợ bước theo gót cua yêu.
"Ừm hừ, bình thường." Đường Na nói.
Hoa yêu sắp ngừng thở.
"Lễ nhẹ nhưng tình nặng, tôi miễn cưỡng nhận lấy." Đường Na lấy cánh hoa trong tay cô ta.
Hoa yêu không tự chủ được thở phào.
Tiếp theo là chuột yêu.
Ánh mắt Đường Na đầy sâu xa, cô nói: "Sống sót hay là tử vong, đó là một vấn đề."
Đó là một vấn đề sao?! Chuột yêu hò hét trong lòng.
Sóng sót! Sống sót! Cậu ta muốn sống sót!
Cậu ta run rẩy duỗi tay, bẻ một chiếc răng cửa dính máu trong miệng.
Răng chuột yêu và cánh hoa hoa yêu đều là đồ rơi mất sẽ tái tạo, cậu ta mang tâm trạng không tình nguyện chậm rãi đưa răng tới.
"Bẩn chết đi mất, lau sạch sẽ cho tôi." Đường Na hung ác nói.
Nào có đạo lý như vậy? Thật sự là ức hiếp yêu quái quá đáng! Tay chuột yêu và hoa yêu đều run rẩy không ngừng...... Tức giận.
Cậu ta cầm răng của mình lau mấy lần lên quần áo, bỏ vào lòng bàn tay Đường Na.
Khó chịu, muốn khóc.
Chuột yêu quật cường kìm lại nước mắt.
Đường Na nhìn về phía cua yêu toàn thân run rẩy, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, nói: "Ừm... Không nghĩ tới, anh lại là một yêu quái có cốt khí nhất."
"Tôi không có... Tôi không có..." Cua yêu hoảng sợ lắc đầu liên tục.
Kính yêu có thể cho kết tinh kính yêu.
Hoa yêu có thể cho cánh hoa.
Chuột yêu có thể cho răng.
Đây đều là thứ có thể tái sinh.
Cậu ta có thể cho cái gì?!
Ngay vừa rồi, tuỳ tùng của nhân loại ghé vào lỗ tai cậu ta nói: "Nếu như anh cho bộ phận sinh dục của cua đực... Ha ha."
Hai chữ "ha ha" kèm theo nụ cười lạnh, hàm nghĩa không cần nói cũng biết.
...Thần linh ơi, mau cứu cậu ta!
Vì sao cậu ta không phải cua cái?! Cậu ta hướng lên trời khẩn cầu, một giây này!
Cậu ta muốn trở thành cua cái!
Cậu ta muốn có gạch cua!
Cậu ta phải dùng gạch cua đổi lấy tính mạng quý giá của mình!
Đường Na nhìn cậu ta, "hứ" một tiếng.
"Vậy đền tiền đi."
Đường Na lấy điện thoại ra, ấn mấy lần rồi đưa tới trước mắt cậu ta.
Trên màn hình điện thoại hiện ra mã QR hai chiều, số lượng trên mã QR là...... 300000, cậu ta đếm hai lần, ba trăm nghìn.
Quá đắt, quá đắt, đây là thu nhập một năm của cậu ta, cua yêu nhìn chằm chằm chuỗi con số này, nội tâm đang rỉ máu.
Lốp xe cũng không phải cậu ta làm hỏng, vì sao cậu ta phải đền tiền thay chuột yêu?
Đường Na dường như phát hiện cậu ta đang suy nghĩ gì, cất giọng nói: "Xem ra mạng anh không đáng ba trăm nghìn?"
"Đáng! Đáng!" Cua yêu vội nói, nơm nớp lo sợ lấy điện thoại ra.
Quét mã giao tiền mua mạng.
Ban ngày ban mặt, cậu ta bị dọa dẫm bắt chẹt ngay trước mặt mọi người... Thế giới này có còn luật pháp hay không...
Đường Na bắt chẹt cậu ta ba trăm nghìn, rốt cuộc tiếc nuối nói: "Cứ như vậy đi, coi như tôi thiệt thòi lớn, lần này bỏ qua cho các người."
Ba yêu quái mất đi cánh hoa, mất đi răng cửa, mất đi ba trăm nghìn: "..." Cô còn bị thiệt lớn?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.