Ngu Bái đi theo Ngu Trạch xuống lầu, anh ta đi đến bàn ăn yên tĩnh, ngồi xuống mà không nói một lời. 
Cô gái tóc đen xa lạ trên bàn đang nhìn anh ta không chớp mắt. Theo lý mà nói, anh ta nên cười với cô ấy, nói vài câu dí dỏm, nhưng hiện tại anh ta đang khó chịu, làm gì còn tâm tư giả vờ? 
Không chỉ bây giờ không có, mà về sau cũng sẽ không có. 
Bây giờ anh ta cảm thấy con người trước đây của mình thật buồn cười như một chú hề. Anh ta không còn hứng thú với việc được người ta yêu thích, cũng không còn mơ mộng về những điều ước không thể. Anh ta đã từ bỏ mọi thứ để đổi lấy sự bình yên chết chóc. 
Ngu Bái đột nhiên muốn cười, bởi vì anh ta cảm thấy mình bây giờ rất giống người bố tĩnh lặng như không khí của mình. 
Trước mặt đã có một đôi bát đũa, Ngu Bái cầm đũa gỗ lên, ăn như chốn không người. 
Không khí trên bàn cơm vi diệu mà yên tĩnh. 
Vẻ mặt của Ngu Bái vẫn như cũ, sự xấu hổ này là do bọn họ tự tìm, không liên quan gì đến anh ta. 
Cho dù trong lòng anh ta liên tục nhấn mạnh, nhưng vẫn không thể kìm nén được nội tâm càng ngày càng chua xót. 
Đây rõ ràng là nhà của anh ta... Đây rõ ràng là nhà của anh ta! 
Bữa cơm thật sự yên tĩnh, Ngu Bái cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, trái tim như bị nhét bông vải, hít thở thế nào cũng không đẩy khí 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-vot-than-tuong-het-thoi/3507866/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.