Chương trước
Chương sau
Cố Vọng giống như nghe được chuyện cười, cúi đầu cười ra tiếng: “Ta không xứng?”

Trong ánh mắt hắn pha lẫn ý cười, lại đầy vẻ châm biếm, như thể hoàn toàn coi thường Lâm Ngân Chi, hỏi: “Ta không xứng chỗ nào?”

“Ngươi lại dùng tư cách gì nói với ta câu này?”

Vẻ mặt Lâm Ngân Chi trầm như nước, trong mắt xẹt qua một chút tàn ác.

Cố Vọng nhanh chóng bắt được vết tàn ác này, cười càng thêm vui vẻ, hùng hổ dọa người: “Trả lời ta đi, có tư cách gì hả?”

Hắn chậm rãi đi đến gần: “Dựa vào lòng dạ từ bi của ngươi, hay là dựa vào chút tâm tư không thể để ai biết này của ngươi?”

“À đúng rồi.” Hắn cong khóe môi: “Cho dù có chút tâm tư này thì cũng chỉ vụng trộm lén lút. Ngươi đúng thật là nực cười.”

Tiếng nói vừa dứt, Cố Vọng bỗng nhiên ra tay, tấn công về phía Lâm Ngân Chi, trong lời nói mang theo kích động khát máu: “Bây giờ ngươi chẳng là cái thá gì cả, thật sự cho rằng ta không giết được ngươi sao?”

‘Ong’ một tiếng.

Kiếm trên tay Lâm Ngân Chi chắn trước người y, khí tức quanh người như bị băng tuyết bao trùm, hoàn toàn lạnh lẽo, ngay cả gió xung quanh cũng ngừng chuyển động.

“Như nhau thôi.” Lâm Ngân Chi cầm kiếm, nhìn thẳng vào Cố Vọng: “Ta cũng có thể giết ngươi.”

Ánh mắt hai người giao nhau trong không khí.

Hai thân ảnh một đỏ một trắng như đang giằng co, không ai nhường ai.

“Được lắm.” Cố Vọng nói, “Nào, ta cũng muốn nhìn xem rốt cuộc ngươi có giết được ta không.”

Lúc hắn đi ra không có buộc tóc, lúc này mái tóc buông xõa tán loạn, thoạt nhìn còn u ám hơn Quỷ giới mấy phần.

Ngược lại, Lâm Ngân Chi mặt mày lạnh lùng, hai người tựa như cắt rời bầu không khí chia ra làm hai thế giới.

Cây khô xung quanh bị sát ý quanh người hai người bao phủ, vang lên tiếng lào xào tác hưởng, thậm chí còn không chịu nổi sức nặng gãy thành mấy khúc, rồi lại bị cuốn bay về phương xa.

Phật châu của Cố Vọng biến thành vô số thanh tiểu kiếm, từ bốn phương tám hướng tập kích về phía Lâm Ngân Chi.

Còn kiếm của Lâm Ngân Chi ngược lại cũng hóa thành kiếm ý chằng chịt, ngăn mấy tiểu kiếm này lại, đồng thời đâm về hướng Cố Vọng.

“Sốt ruột rồi sao?” Cố Vọng cười nói: “Dù sao bây giờ ngươi ngay cả quyền vụng trộm cũng không có.”

“Vậy nên lúc này mới vội vã đến tìm nàng đúng không?”

Màu mắt Lâm Ngân Chi càng đậm hơn, kiếm ý lập tức phát ra bạch quang chói mắt, nhìn kỹ lại thì trong kiếm ý còn kèm theo ý chí hung ác dọa người.

Cổ Vũ Yên và Vô Kỳ lén lút đi theo ở xa xa chứng kiến một màn này, gần như không tới gần được, cũng không nghe thấy hai người này đang nói gì.

Cổ Vũ Yên cảm nhận được sát ý không chút lưu tình này, giật mình nói: “Bây giờ sư huynh đã lợi hại như vậy rồi sao?”

Nửa năm nay Lâm Ngân Chi chưa từng xuất thủ, nàng ta lại không phát hiện ra.

Cố Vọng là người từ trong khe nứt kỳ dị đi ra, là người đứng đầu Ma Giới hiện giờ.

Vậy mà Lâm Ngân Chi vẫn có thể ngang tài ngang sức với hắn, điều này thật khiến cho người ta phải sợ hãi thán phục.

Biểu cảm trên mặt Vô Kỳ hơi trầm xuống, hắn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Lâm Ngân Chi, sau đó chợt hỏi: “Người nói trước đây sư bá mà gặp mặt Cố Vọng thì sẽ đánh đến ngươi chết ta sống đúng không?”

“Đúng.” Cổ Vũ Yên trầm mặc một lúc rồi nói: “Khi đó đều là lưỡng bại câu thương, mỗi lần sư huynh bị thương về đều hôn mê một khoảng thời gian.”

Mà lần nào hôn mê cũng dặn dò nàng ta trích máu của y, không lâu sau Lâm Ngân Chi sẽ tự mình tỉnh lại.

Vô Kỳ nhìn hai người ở đằng xa, như có điều suy nghĩ.

“Đã rất lâu rồi sư bá không để cho người chạm vào.”

Cố Vũ Yên nghe vậy hơi khựng lại, ừm một tiếng: “Từ sau lần huynh ấy hôn mê tỉnh lại ở Nam Sở Môn, ta không thể tới gần huynh ấy nữa.”

“Từ lúc ở khe nứt kỳ dị trở về, đoạn thời gian huynh ấy hôn mê đều luôn khóa mình bế quan ở trong trận. Sau khi đi ra, huynh ấy giống như đã thay đổi.”

Vô Kỳ: “Một khi đã như vậy, nếu như lần này sư bá cũng lưỡng bại câu thương với Cố Vọng, chờ xem đến cùng sẽ ra sao.”

Cổ Vũ Yên quay đầu nhìn Vô Kỳ: “Con bây giờ, tu vi tăng tiến cũng rất nhanh.”

Vô Kỳ mỉm cười: “Sao?”

Ánh mắt Cổ Vũ Yên hơi lóe lên: “Ta sợ mình sẽ cảm thấy không quen.”

Vô Kỳ chắp một tay sau lưng, một tay cầm kiếm.

Hắn hơi nghiêng đầu, giơ cái tay ở sau lưng lên, vỗ nhẹ vào bả vai Cổ Vũ Yên, ấm giọng hỏi:” Người đang đánh trống lui quân đó sao?”

“Không phải.” Cổ Vũ Yên nhìn bàn tay đặt trên vai mình: “Nhưng ta luôn muốn có cách song toàn.”

Vô Kỳ lắc đầu ngắt lời nàng ta: “Không có cách nào cả.”

“Con đã chờ quá lâu rồi.”

Hắn cười khổ một tiếng: “Người cũng đã chờ quá lâu rồi.”

“Không sao, nếu như không nhớ rõ, về sau ta sẽ từ từ nói cho con nghe.”

Vô Kỳ thu tay về, nhìn thoáng qua Cố Vọng và Lâm Ngân Chi đang đánh nhau kịch liệt phía xa xa, chợt lên tiếng: “Bây giờ bọn họ đều đang ở đây, vậy chúng ta có nên xác nhận thử xem liệu người kia có phải đã quay về rồi không.”

——

Khanh Linh bị lửa ma trơi đánh thức.

Mấy ngày nay cô ngủ rất sâu, hôm nay lại bị ma trơi làm tỉnh giấc.

Cô vừa tỉnh lại đã phát hiện điều không đúng, lửa ma trơi cứ nhảy lên nhảy xuống rất bất an.

Cô vươn tay sờ lên lửa ma trơi để an ủi, sau đó mới gọi Linh Si ra.

Linh Si là quỷ nô của cô, nói cho cùng thì cũng chỉ là một sợi quỷ hồn bị luyện hóa, cô sống thì sống, cô chết thì chết.

Vì vậy sau khi Khanh Linh rời đi, Linh Si đương nhiên cũng không có ở đây, đợi cô trở về Linh Si đương nhiên mới xuất hiện.

Linh Si nhanh chóng hiện ra, nhỏ giọng nói: “Có người đến đây.”

Hắn ta nói có người đến, cũng không phải nói Cố Vọng.

Cho nên, là có người khác vào địa bàn của cô. Khanh Linh trở về chưa đến mấy ngày, cô ngược lại không biết sẽ có ai đến tìm mình.

Cô nhìn một vòng, khẽ nhíu mày: “Cố Vọng đâu?”

Linh Si không cảm xúc đáp: “Đang đánh nhau với người ta ở bên ngoài.”

Khanh Linh: “?”

Cô vốn định đi ra, nhưng ngẫm lại, đột nhiên phát hiện điểm không đúng.

Lời này của Linh Si có nghĩa là, người đang đánh nhau với Cố Vọng không phải là người đến Cấm Nhai lúc này.

Thấy Tiểu Kim Uyên đang ngủ say, Khanh Linh bèn dập tắt toàn bộ ánh nến xung quanh, lại tản lửa ma trơi ra, trong bóng đêm lặng lẽ dẫn theo Linh Si đi ra ngoài.

Lúc Cố Vọng đào hang động, nơi này đã có thêm rất nhiều cửa hang.

Khanh Linh nấp trong một cửa hang vắng vẻ, chưa đầy một lát đã thấy hai cái bóng màu trắng đáp xuống.

Dựa vào thị lực của Quỷ tu trong bóng đêm, Khanh Linh lập tức nhìn rõ mặt hai người vừa mới xuất hiện.

Cổ Vũ Yên và Vô Kỳ.

Bọn họ tới đây làm gì?

Ban ngày cô mới gặp Lâm Ngân Chi ở Dũng Thành, chẳng lẽ bọn họ đi chung sao? Hơn nữa Lâm Ngân Chi còn nói muốn dẫn cô đi, lúc đó cô đã từ chối, bây giờ lại thay người khác đến?

Khanh Linh còn đang nghi ngờ, lại phát hiện lúc này Lâm Ngân Chi không ở cùng một chỗ với hai người này.

Cố Vọng đang đánh nhau với người ta…

Khanh Linh gần như không cần suy đoán đã đại khái biết được người đang đánh nhau với hắn là ai.

Cô hơi đau đầu, rốt cuộc mấy người Vân Cửu Phong này cần gì phải bỏ công bỏ sức trên người cô như vậy.

Vô Kỳ và Cổ Vũ Yên cũng không hấp tấp đi vào, dẫu sao nơi này cũng là địa giới của người khác, nếu như bị phát hiện thì không được tốt.

Lại nhìn Cấm Nhai lúc bấy giờ tối đen như mực, nhưng vẫn loáng thoáng nhìn thấy hoa cỏ bên ngoài được chăm sóc rất tốt, không giống như không có người ở.

Vô Kỳ liếc mắt nhìn sơ, lại thấy trên chiếc bàn bên ngoài đang bày một số vật trang trí, gần như đã xác định được: “Rất phù hợp với tính tình của nàng ấy.”

“Đi thôi.”

Cổ Vũ Yên khó hiểu: “Cứ đi như thế sao?”

Vô Kỳ: “Điều cần biết cũng đã biết rồi.”

Cổ Vũ Yên rũ mắt: “Cho nên, sư huynh là bởi vì nàng ta mới đánh nhau với Cố Vọng.”

Động tác vốn định rời đi của Vô Kỳ hơi ngừng lại, hắn quay đầu nhìn Cổ Vũ Yên: “Nguyên nhân này quan trọng lắm sao?”

Cổ Vũ Yên lắc đầu: “Không, chỉ là ta tò mò.”

Vô Kỳ khẽ mỉm cười, đi đến trước mặt nàng ta, thay nàng ta vén lọn tóc bị gió thổi rối ra sau tai: “Người như vậy sẽ khiến con không nhịn được mà suy nghĩ nhiều đấy.”

Cổ Vũ Yên khẽ cười, không hề tránh né động tác của hắn: “Ta không có ý gì khác.”

Vô Kỳ ừ một tiếng: “Đi thôi.”

Quan sát hết một màn này, Khanh Linh hơi giật mình, đừng nói chiếc mũ đội trên đầu Lâm Ngân Chi bị đổi màu rồi đó chứ?

Cổ Vũ Yên và đồ đệ mình… sao lại kỳ lạ vậy nhỉ?

Thấy hai người này định rời đi, Khanh Linh trầm tư một chốc rồi đột nhiên từ trong bóng tối đi ra.

Hai người sắp sửa rời đi chợt dừng lại, cùng nhau quay đầu.

Khanh Linh phất phất tay, lửa ma trời vốn đã giải tán lại lần nữa tập hợp, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, cũng tăng thêm chút tầm nhìn. Cô nhẹ giọng hỏi: “Đã trễ thế này rồi, hai vị tới Cấm Nhai của ta làm gì?”

Cổ Vũ Yên và Vô Kỳ liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng tỉnh táo lại, nàng ta nhìn Khanh Linh cười cười: “Quỷ chủ Khanh Linh, ngươi quả nhiên đã trở lại.”

Khanh Linh gật đầu: “Cho nên?”

Chuyện cô trở về chắc chắn sẽ càng ngày càng nhiều người biết đến, về sau cô cũng định sinh sống ở nơi này, cho nên không có ý định giấu giếm.

Hai người này lại hành động rất kỳ lạ, cô đương nhiên sẽ không thả người đi đơn giản như vậy.

“Nửa năm qua Cố Vọng vẫn luôn đợi ở Quỷ Giới, còn ngày nào cũng đến Vô Trần Sơn, nhưng đã nhiều ngày nay không thấy hành tung của hắn, chúng ta đương nhiên phải đi tìm hiểu một chút.” Cổ Vũ Yên không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Chúng ta chưa từng mạo phạm lẫn nhau, ngươi cũng biết đó, Cố Vọng đi ra từ khe nứt kỳ dị, vẫn luôn là chuyện Tiên Môn chú trọng.”

Lời này ngược lại rất có sức thuyết phục.

Nhưng Khanh Linh chỉ nhìn bọn họ, cũng không nói tin hay là không.

Vừa rồi lúc hai người này nói chuyện, thoạt nhìn Vô Kỳ đang là người dẫn dắt, bây giờ Vô Kỳ lại đứng ở sau lưng Cổ Vũ Yên, hoàn toàn là dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời.

Trong này ắt có điều kỳ lạ.

“Nếu là như vậy thì các ngươi nên đi tìm Cố Vọng chứ.” Khanh Linh cười nhạt: “Hắn đang đánh nhau đến khí thế ngất trời ở bên ngoài, vậy mà các ngươi lại không nhìn thấy, còn đi tới chỗ này của ta, thế này là sao?”

Cổ Vũ Yên hơi ngẩn ra, vô thức định nhìn sang Vô Kỳ.

Nhưng Vô Kỳ lại tự mình bước ra, hắn hơi cúi đầu tỏ ý chào Khanh Linh, đáp: “Bởi vì muốn xác định nguyên nhân Cố Vọng không đến Vô Trần Sơn, Quỷ chủ Khanh Linh nhất định biết vì sao hắn lại đến Vô Trần Sơn.”

“Chúng ta chỉ đến xác nhận thử, bây giờ đã biết được, thì ra là Quỷ chủ đã trở lại.”

Chỉ vỏn vẹn có nửa năm mà Vô Kỳ từ một hài tử nhà bình thường biến thành tu sĩ ra khuôn ra dáng.

Ánh mắt Khanh Linh dừng trên người hắn một lát, Cố Vọng trước nay không thích tên Vô Kỳ này.

Lúc ấy cô cũng cảm thấy hơi lạ, bây giờ cảm giác quái lạ của cô lại càng tăng lên.

Không nói đến chuyện trong nguyên tác bất luận ở đời trước hay đời này đều không có một người nhiều đất diễn như vậy, cho dù coi như vì kịch bản biến động nên mới xuất hiện thêm một người này, thì cũng không liên quan nhiều.

Nhưng bây giờ nhìn bầu không khí quái lạ giữa hắn và Cổ Vũ Yên, dường như đã vượt ra khỏi biến động kịch bản.

Chẳng lẽ thế giới quay về phát triển tự nhiên, ngay cả đường tình cảm của Cổ Vũ Yên và Lâm Ngân Chi cũng thay đổi luôn sao?

Khanh Linh nén nghi ngờ xuống, lần này cô trở về đã vô tình liên lụy tới những người này, nhưng nếu bọn họ cố ý nhằm vào cô thì lại không giống.

Khanh Linh chậm rãi nói: “Bất kể thế nào, đêm khuya thanh vắng mà đến thăm cũng không phải là phương thức phù hợp, đúng không?”

Cổ Vũ Yên cười nói: “Là chúng ta suy nghĩ không chu toàn, sợ Cố Vọng sẽ gây khó dễ.”

Khanh Linh nhìn nàng ta.

Trong quá khứ, quan hệ của cô và Cổ Vũ Yên đều là không mặn không nhạt, cũng chỉ mới tiếp xúc qua mấy lần, ấn tượng về nàng ta đơn giản chỉ là lúc mới gặp ra tay giúp đỡ cô, sau đó là người tình của Lâm Ngân Chi.

Thế nhưng, hình như sau này càng ngày Cổ Vũ Yên càng lạ.

Nhưng Cổ Vũ Yên đúng thực không thích Cố Vọng, điều này Khanh Linh ngược lại biết rõ.

Nếu như là trước kia, Khanh Linh sẽ không đề phòng Cổ Vũ Yên như thế, dù sao nàng ta cũng đã giúp mình, còn cùng nhau trải qua chuyện ở Hoài Thành, cộng thêm nàng ta còn là người tình của vai chính.

Nhưng từ Đinh U Trạch trở về sau, Khanh Linh không thể không để ý đến Cổ Vũ Yên nhiều hơn.

Trước chưa kể đến giữa nàng ta và Lâm Ngân Chi không hề có tí tình cảm nào, hơn nữa mỗi lần gặp Lâm Ngân Chi, y đều bảo Cổ Vũ Yên rời đi, không khớp kịch bản.

Còn cả lúc kiểm soát một cách kỳ lạ ở Đinh U Trạch nữa, ngay cả chuyện nhận tên Vô Kỳ này cũng khó hiểu.

Khanh Linh ừ một tiếng: “Cấm Nhai của ta cũng không phải đầm rồng hang hổ gì, nếu muốn đến thì cứ quang minh chính đại mà đến, ta đương nhiên sẽ hoan nghênh.”

Cô ôn hòa nói: “Nếu còn có lần sau, sợ là ban đêm nhiều gió, làm hai vị bị thương thì không tốt lắm.”

Sắc mặt Cổ Vũ Yên hơi thay đổi, gật đầu: “Đương nhiên rồi.”

Khanh Linh đi về phía trước một bước, khẽ cười một tiếng: “Có điều nếu lần này đã tới, còn phải nhờ hai vị giúp một việc.”

Nếu lúc này Cố Vọng có ở đây, gần như sẽ biết ánh mắt này của Tiểu Quỷ Chủ là đang có ý định gì.

Lúc Khanh Linh dẫn Cổ Vũ Yên và Vô Kỳ đến, Cố Vọng vẫn đang giằng co với Lâm Ngân Chi.

Cây khô xung quanh đã bị đánh đến biến dạng, phía xa xa có không ít các Quỷ tu đang vây xem.

Chuyện Cố Vọng nửa năm nay vẫn luôn ở Cấm Nhai không phải bí mật, hắn vừa quang minh chính đại lại phách lối đến cực điểm. Tuy chuyện Khanh Linh rơi vào khe nứt kỳ dị không để cho bao nhiêu người biết, nhưng ở Quỷ Giới lại không gạt được, điều này đã khiến không ít Quỷ tu ngo ngoe rục rịch.

Nhưng Cố Vọng đã dùng bạo lực để trấn áp, thế nên không ai dám hé răng nửa lời.

Không phải là chưa từng có người phản kháng, nhưng lần vào Cố Vọng cũng sẽ nói: “Nàng sẽ trở về.”

Hoặc là hắn cười hỏi: “Hay là ngươi cũng có thể thử xem, nếu đánh được ta.”

Lúc Khanh Linh ở Hoài Thành đã cứu không ít Quỷ tu, bởi vậy dù mọi người tin hay không cũng tạm thời không dấy lên sóng gió gì.

Thời gian nửa năm, ở trong mắt tu sĩ chẳng qua chỉ trong chớp mắt.

Quỷ tu vây xem thấy Quỷ chủ xuất hiện, tất cả đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, không ngờ lại thật sự xuất hiện.

Sức chiến đấu của hai người đều không thể khinh thường, Khanh Linh chỉ mới tới gần đã bị sát khí của bọn họ làm giật mình.

Cô lập tức nhìn về phía Cố Vọng, lúc này Ma văn ở cổ hắn đã hiện lên hết, mắt sắc như máu, sát ý trong mắt không thể thu lại được.

Đây là ra sức công kích rồi.

Nhưng thoạt nhìn vẫn chưa bị thương gì.

Lâm Ngân Chi cũng không hề thua kém, ngoại trừ tóc hơi rối ra thì cũng không có gì đáng ngại.

Đa phần người gặp tai vạ chỉ có đám cây khô đã không còn hình dạng kia.

Khoảnh khắc Khanh Linh xuất hiện hai người đều phát giác ra, chẳng mấy chốc đồng loạt dừng tay lại.

Cố Vọng khẽ nhíu mày, nhìn Khanh Linh: “Nàng tỉnh rồi à?”

Hắn lại đảo mắt nhìn Cổ Vũ Yên và Vô Kỳ, trong mắt hoàn toàn là ý lạnh, giọng điệu uy nghiêm đáng sợ: “Bởi vì bọn họ đúng không?”

Như thể giây tiếp theo muốn đánh chết hai người này.

Lâm Ngân Chi cầm kiếm, ánh mắt nhìn Cổ Vũ Yên cũng nhiều thêm mấy phần lạnh lẽo.

Môi Cổ Vũ Yên giật giật, nhỏ giọng nói: “Sư huynh.”

Lâm Ngân Chi không lên tiếng.

Khanh Linh đi lên trước, dưới tầm mắt của Cố Vọng đứng ở bên cạnh hắn, ngẩng đầu nhìn Lâm Ngân Chi, lại chỉ chỉ Cổ Vũ Yên: “Lâm đ*o trưởng, hẳn là nên cho ta một lời giải thích.”

Ánh mắt Lâm Ngân Chi rơi vào người Cổ Vũ Yên.

Cổ Vũ Yên cúi đầu: “Bọn ta chỉ là lo lắng cho huynh.”

Nghe thấy lời này, Khanh Linh nhất thời kinh ngạc.

Chuyện Cổ Vũ Yên và Vô Kỳ xuất hiện ở đây, Lâm Ngân Chi không biết hề hay biết, vậy chẳng phải càng lạ lùng sao?

Cùng một sư môn, vì sao phải chia binh hai đường?

“Lâm đ*o trưởng, ban ngày bọn ta cũng đã nói rõ rồi.” Trong lòng Khanh Linh có chừng mực, bèn nói: “Ban đêm ngươi lại đây không nói…”

Cô dừng một chút, khẽ nhíu mày nhìn sang Cố Vọng: “Còn ở địa bàn của ta ra tay, dường như không thích hợp.”

Lâm Ngân Chi quay đầu: “Hắn ra tay trước.”

Nói thế nào đây.

Khanh Linh hình như không quá bất ngờ.

“Nhưng dù nói thế nào, bây giờ Cố Vọng cũng là người ở chỗ ta.” Cô nói, “Ra tay với người của ta ngay tại địa bàn của ta, ngươi cũng biết đó, ta vẫn luôn bao che khuyết điểm.”

Cố Vọng ở sau lưng cô khẽ cười một tiếng.

Khanh Linh lại làm như không nghe thấy, tiếp tục nói: “Huống chi, nơi này còn có hai người nửa đêm canh ba lén lút chạy đến chỗ của ta. Điều này làm ta rất bất an.”

Cô lựa chọn dẫn theo hai người này tới đây, một là không biết tình huống của Cố Vọng và Lâm Ngân Chi ra sao, cô cần phải có người trong tay làm thẻ đánh bạc.

Hai là cũng muốn xác nhận thử xem, hai người này và Lâm Ngân Chi rốt cuộc đang có chủ ý gì.

Bây giờ xem ra, dường như không phải cùng một chủ ý, có điều đây là chuyện mà Lâm Ngân Chi cần phải quan tâm.

“Xin lỗi.” Lâm Ngân Chi thu kiếm, trầm giọng nói: “Đây không phải chủ ý của ta.”

Khanh Linh nhận lời xin lỗi này, nhưng Lâm Ngân Chi tối đến lại lần nữa tới Quỷ giới, chứng tỏ ý niệm ban ngày của y vẫn chưa từ bỏ.

Cho nên cô lại nói: “Ta hy vọng chuyện này không có lần sau, bây giờ ta rất tốt, Lâm đ*o trưởng không cần phải lo lắng nhiều.”

Lâm Ngân Chi không đáp lại những lời này, chỉ lặng lẽ nhìn Khanh Linh.

Lúc này, Khanh Linh chợt nghe Cố Vọng ở sau lưng khẽ hừ một tiếng, cô quay đầu, Cố Vọng rũ mắt bụm lấy ngực mình, cất giọng cười khẽ: “A Linh, ta hơi đau.”

Không nhìn ra ngoại thương, chẳng lẽ bị nội thương?

Khanh Linh gật đầu, đáp lại: “Lâm đ*o trưởng đưa sư muội và sư điệt của ngươi về đi.”

Trầm mặc một chốc, cô lại ôn hòa nói: “Nếu có lần sau, nói không chừng ta sẽ làm gì bọn họ đó.”

Lần này không cần Lâm Ngân Chi làm gì, Cổ Vũ Yên và Vô Kỳ lập tức đi về phía y.

Khanh Linh cũng không nhìn bọn họ nhiều thêm.

Từ đầu đến cuối bọn họ không phải cùng một mục đích, Khanh Linh chỉ là vứt chuyện này ra ngoài, cưỡng ép cột bọn họ vào chung một chỗ. Lâm Ngân Chi thông minh như vậy, tất nhiên sẽ có lòng nghi ngờ.

Cô nhìn Cố Vọng còn đang bụm ngực, nói: “Quay về trước đi.”

Cố Vọng nhìn nét mặt cô, ừ một tiếng, ngoan ngoãn đi theo về.

Thẳng đến khi bóng dáng hai người biến mất, Lâm Ngân Chi mới thu tầm mắt lại, nhìn sang Cổ Vũ Yên và Vô Kỳ.

Không cần lên tiếng, khí tức quanh người đã có thể chặn lại hai người.

Vô Kỳ dù sao cũng mới tu luyện nửa năm, chống cự không nổi sự trấn áp lớn như vậy, lúc này ngay cả lưng cũng hơi còng xuống.

Cổ Vũ Yên vội vàng đỡ hắn, ngẩng đầu lên nói với Lâm Ngân Chi: “Sư huynh, bọn ta chỉ là lo lắng cho huynh. Huynh vốn biết Cố Vọng đang ở Quỷ giới, vậy mà còn muốn ở lại, bây giờ hắn đã thành ma.”

Lâm Ngân Chi vẫn không thu lại sự áp bức của mình: “Vì sao muốn đi tìm nàng ấy?”

Cổ Vũ Yên khẽ cắn môi: “Bởi vì sư huynh đối xử với nàng ta rất khác biệt, cho nên bọn ta muốn biết có phải bởi vì nàng trở về nên huynh mới để bọn ta lại, một mình đi tới đây hay không.”

“Mặc kệ nói thế nào, Quỷ chủ là người đã rơi vào khe nứt kỳ dị, bây giờ còn ở chung một chỗ với Cố Vọng, bọn họ đều rất nguy hiểm…”

Lời còn chưa dứt, Cổ Vũ Yên bỗng nhiên thở hổn hển một hơi.

Lâm Ngân Chi lạnh lùng nhìn nàng ta: “Tự tung tự tác.”

“Nàng ấy không liên quan tới Cố Vọng, cũng không liên quan tới các ngươi, đừng đi tìm nàng ấy nữa.”

Lâm Ngân Chi nói xong thì quay người rời đi.

Cổ Vũ Yên và Vô Kỳ cũng không tiếp tục đuổi theo, cho dù bọn họ có muốn thì cũng không có cách nào đuổi theo. Sau khi cảm giác áp bách Lâm Ngân Chi tạo ra tan biến, bọn họ cũng không còn nhìn thấy bóng dáng Lâm Ngân Chi đâu nữa.

Vô Kỳ được Cổ Vũ Yên dìu đỡ, màu mắt ảm đạm, sau một hồi hắn mới lên tiếng: “Người nhìn đi, con bây giờ thế này không cách nào làm gì được hắn.”

Cổ Vũ Yên im lặng, nửa ngày sau mới ừ một tiếng.

Trở lại Vân Cửu Phong, Lâm Ngân Chi vừa vào cửa đã hạ cấm chế, sau đó đi tới phía trước mấy bước, rốt cuộc không nhịn được nữa, giống như cạn kiệt sức lực té xuống đất.

Trong miệng y bỗng nhiên ho ra một ngụm máu.

Y nhìn máu trên đất, chợt nhớ tới Cố Vọng, lẩm bẩm: “Lại tranh thủ.”

Y muốn cười, nhưng dù là cười tự giễu cũng không cười được.

Đúng là tranh thủ, nhưng lại tranh thủ được rất nhiều thứ.

Y mới là người không có gì cả.

Trước khi Lâm Ngân Chi nhắm mắt, lại hoảng hốt nghe thấy câu nói “Ta sẽ ở bên cạnh ngươi” kia.

Bây giờ chắc là nàng đang ở bên cạnh hắn nhỉ.

——

Cố Vọng đi theo Khanh Linh về động, Khanh Linh không nhìn ra nội thương gì, còn phải lăn lộn cả một đêm, bây giờ trời cũng sắp sáng rồi, cô bế Tiểu Kim Uyên ra.

Tiểu Kim Uyên đang ngủ trên chiếc giường nhỏ, lúc bị bế ra còn hơi mơ màng, nó dụi dụi mắt: “Gì vậy?”

Giọng điệu Khanh Linh cực kỳ điềm tĩnh: “Xem cho hắn.”

Tiểu Kim Uyên được đưa tới trước mặt Cố Vọng, nghi ngờ liếc nhìn hắn, có lẽ chưa tỉnh ngủ nên hơi mất kiên nhẫn: “Ngươi lại bị sao nữa?”

Khanh Linh nghe hỏi thế, khóe miệng không nhịn được mím lại.

Cố Vọng không trả lời Tiểu Kim Uyên, lấy một viên Phật châu nhét vào miệng nó, để nó ngậm miệng lại, sau đó đi lên phía trước: “Không vui sao?”

Khanh Linh giương mắt: “Ta ngủ không tỉnh là do chàng đúng không?”

Cố Vọng thoáng im lặng.

Khanh Linh đã hiểu vì sao mình có thể ngủ như chết, đến nỗi bọn họ đánh thành như vậy cũng không có phản ứng.

Dù sao vẫn còn Linh Si ở đây, Linh Si đương nhiên sẽ nhắc nhở cô.

Nhưng nếu bản thân cô vì nguyên nhân khác mà ngủ không tỉnh, Linh Si đương nhiên cũng sẽ không có ý thức.

Nghĩ như vậy, cô khẳng định là Cố Vọng đã giở trò quỷ, nếu không hắn cũng sẽ không hỏi ra câu ‘Nàng tỉnh rồi à’ ấy đâu.

Khanh Linh lại nhìn dáng vẻ của hắn lúc này, quanh người viết đầy một chữ ma, hoàn toàn khác với vẻ ở trước mặt cô mấy ngày nay.

Hắn quả thực đã chuẩn bị từ sớm, muốn đi ra ngoài đánh một trận, thậm chí hắn còn biết Lâm Ngân Chi sẽ đến.

Sau một lúc lâu, yết hầu Cố Vọng khẽ giật: “Ừm.”

“Nếu không phải hai người kia xông vào,” Khanh Linh hỏi, “Vậy chàng định đánh với hắn tới khi nào?”

Đánh tới khi người kia chết.

Nhưng lời này Cố Vọng sẽ không nói ra, một khi nói ra, Tiểu Quỷ Chủ chắc chắn sẽ càng tức giận.

Hắn có chút đau đầu, âm thầm tính sổ với Cổ Vũ Yên và Vô Kỳ.

Khanh Linh không nghe được câu trả lời, khẽ nhíu mày: “Cố Vọng.”

Cố Vọng mỉm cười, đưa tay lên vuốt lông mày của cô: “Đừng tức giận, chỉ là không muốn để nàng lo lắng.”

Hắn vô thức che giấu một số mục đích không muốn ai biết, nói tiếp: “Cũng là không muốn để nàng gặp hắn.”

Khanh Linh mạch lạc rõ ràng nói: “Nhưng nếu hắn vì ta mà đến thì ta mới là vấn đề chính, không có ta ở đó thì giải quyết thế nào?”

“Giết chính là cách giải quyết.” Cố Vọng không hề để tâm nói: “Một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.”

Nói xong mới phát hiện Tiểu Quỷ Chủ đang xụ mặt nhìn mình, hắn nhếch môi: “Sao hả, nàng không nỡ?”

Khanh Linh bất đắc dĩ với sự thay đổi trọng điểm của hắn: “Ta và hắn vốn không có quan hệ gì cả.”

Cố Vọng cười nhạo: “Nhưng hắn không cho là như vậy.”

Nhắc tới chuyện này, Khanh Linh nhớ lại, nghi hoặc nói: “Hắn nói với ta hắn quen biết ta không hề muộn hơn chàng, là có ý gì?”

Nhưng người đầu tiên cô đến gặp chính là Cố Vọng.

“Không có ý gì cả.” Cố Vọng đè gáy cô lại, tinh tế vuốt ve, nhẹ giọng nói: “Hắn tự mình đa tình thôi.”

Khanh Linh gỡ tay hắn ra: “Ta vẫn đang giận đấy.”

Cố Vọng mỉm cười, cúi đầu thì thầm: “Ừm, đừng giận nữa được không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.