Hả? Không phải muốn tìm đường ra ngoài ư? Sao đột nhiên lại hỏi cô muốn đi đâu?
Có điều Khanh Linh vẫn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy Cố Vọng than nhẹ: “Trời sắp tối rồi.”
Khanh Linh nghe vậy giương mắt nhìn sang, không biết từ khi nào màn đêm đã buông xuống, nhiệt độ xung quanh cũng dần dần giảm thấp. Hoang mạc ban đêm không giống với ban ngày, mặc dù không thấy băng tuyết nhưng lại rét lạnh lạ thường, nhất là ở bên trong thí luyện này.
Cố Vọng cong môi cười, thong thả nói: “Xem ra tạm thời không ra ngoài được.”
Giọng hắn vừa dứt, bầu trời bỗng dưng nổi lên một đợt mưa to, xối hai người ướt sũng.
Tên này là dự báo thời tiết đó à?
Cơn mưa này không giống bình thường, rơi vào người tựa như khối băng, không chỉ cóng lạnh phát rét mà thậm chí còn cảm giác hơi đau.
Cố Vọng đứng trong màn mưa không hề nhúc nhích, nhưng Khanh Linh lại không chịu được. Bình thường cô cũng không để bản thân chịu thiệt thòi, cho nên nhanh chóng lấy một cây dù từ trong nhẫn trữ vật ra, đi tới bên cạnh Cố Vọng, hai người cùng che chung một cây dù.
Hắn cao hơn Khanh Linh cả một cái đầu, Khanh Linh giơ dù phải hơi nhón chân lên.
Nhưng Cố Vọng lại không cúi người xuống, cũng không nhận lấy dù mà chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, giọng nói như có như không: “Quả nhiên A Linh đối xử với ta rất tốt.”
Màu mắt hắn còn đen hơn cả bóng đêm ở đây, lúc này Khanh Linh cũng không rảnh chú ý tới.
Trời mưa, có lẽ người của Ma Giới cũng đang ở trong bóng đêm này.
Trong kịch bản lần này, người của Ma Giới ra tay với Lâm Ngân Chi ở ngay trong màn mưa.
Nếu hắn đã không có chuyện gì khác, thật ra Khanh Linh càng hy vọng lúc này Cố Vọng có thể đi ra ngoài hơn, chỉ là trời đã tối, điều kiện ở đây lại quá mức khắc nghiệt. Nếu vào ban ngày tìm được cửa ra đã khó, thì lúc này muốn tìm được lại càng khó hơn, hơn nữa còn không biết người của Ma Giới đang ở đâu, cô không thể lơ là được.
“Quá nguy hiểm.” Khanh Linh nói: “Chúng ta cần tìm chỗ trú một lúc.”
“Ừm, ta cũng nghĩ như A Linh.” Cố Vọng mỉm cười: “Có một nơi có thể đi, A Linh có muốn đi không?”
“Nơi nào?”
“Nếu hai người đó đã bị ngươi ném về ảo cảnh, vậy thì tòa cung điện ban đầu trong hoang mạc này sẽ để trống, vị trí cũng không thay đổi.”
Ban đầu hai người nọ còn có hồn lực, cho nên tòa cung điện kia mới đến đi không một dấu vết, lúc này đã trở thành một tòa thành rỗng.
Khanh Linh có thể hiểu được, nhưng nãy giờ Cố Vọng dẫn cô đi đông đi tây trong hoang mạc này, cũng không biết đã vòng đến chỗ nào rồi.
Cố Vọng lấy một viên Phật châu ra tung lên cao rồi chụp lại, ý cười nơi khóe miệng càng sâu hơn: “Chỉ cần trong lòng có đường thì ở đâu cũng có đường.”
Nghe có vẻ tâm trạng của hắn lúc này đã thay đổi.
Cố Vọng ung dung nói: “Ta dẫn ngươi đi.”
Nói xong, Khanh Linh nhìn thấy Cố Vọng quay người, cô còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy bên hông siết chặt, hai chân lập tức bay lên không, là cô được hắn bế lên.
Cố Vọng rũ mắt: “Không phải ngươi và hắn là bằng hữu sao? Sao vậy, không muốn ở chung một chỗ với bằng hữu à?”
Thì ra là hắn nhìn thấy.
Khanh Linh phải nói sao đây, có lẽ đám Tống Đoan sẽ gặp phải Ma Tộc, có lẽ Cố Vọng sẽ bị liên lụy?
Nhưng Cố Vọng lại không cho cô có cơ hội nói chuyện, ôm người đi thẳng lên tường thành, cũng vừa vặn đối diện trực tiếp với Tống Đoan đang vội vã chạy đến.
Lúc này Khanh Linh mới thấy trên lưng Tống Đoan còn cõng một người, là tiểu đồ đệ của Cổ Vũ Yên.
Tống Đoan vừa liếc mắt đã nhìn thấy Cố Vọng, chịu thôi, người như Cố Vọng dù ở đâu cũng mang theo hào quang sáng chói, một thân y phục đỏ rực thì làm sao không kéo sự chú ý cho được.
“Cố huynh! Không ngờ các ngươi cũng ở đây!” Sau khi Tống Đoan cõng theo người đứng vững trên mặt đất, lập tức trưng ra một nụ cười: “Vừa rồi ta với mấy người Lâm huynh còn nhắc đến ngươi đấy, cơn mưa này tới thật kỳ lạ, không biết các ngươi như thế nào…”
Nói được một nửa, hắn mới nhìn thấy động tác của hai người.
Tống Đoan: “…”
Hắn thoáng khựng lại: “Các ngươi đây là?”
Cố Vọng liếc mắt nhìn người ở phía sau hắn.
Bởi vì cô đang che dù cho Cố Vọng, chỉ cần dù hơi lệch một tí là Cố Vọng sẽ lập tức nhắc nhở cô, cho nên vì để “chăm sóc” cho hắn, cả người cô đều rúc vào trong ngực Cố Vọng, khó tránh khỏi có chút thân mật.
“Ta không sao.” Cô nhỏ giọng nói với Cố Vọng: “Để ta xuống đi.”
Tống Đoan nhẹ nhàng thở ra: “Vậy thì may quá.”
Hắn nói xong lại quay đầu nhìn ra bên ngoài, có chút bận tâm: “Nhưng đám người Lâm huynh không phải ở sau lưng bọn ta ư? Sao lúc này vẫn chưa tới nữa?”
Vừa nói xong, hai bóng dáng màu trắng lập tức bay lên tường thành.
Tống Đoan mừng rỡ: “Lâm huynh! Vũ Yên cô nương!”
Cổ Vũ Yên vừa đáp xuống đã thấy hai người ở cách đó không xa, bước chân hơi dừng lại, nhưng chung quy vẫn lo lắng cho đồ đệ của mình hơn, chỉ nhìn Khanh Linh gật nhẹ đầu rồi đi qua: “Sao rồi?”
Hắn nhìn về phía Lâm Ngân Chi đang đứng yên không hề nhúc nhích, khuyên nhủ: “Ngược lại là Lâm huynh, ngươi mới từ nơi quỷ quái kia đi ra, nhanh nghỉ ngơi chút đi!”
Lâm Ngân Chi không đáp lời mà chỉ nhìn Khanh Linh ở đằng xa, chân mày thoáng nhíu lại.
Khanh Linh cảm thấy lạ lẫm, sao y lại nhìn mình như vậy?
Mỗi lẫn Cố Vọng la đau đầu đều là đòi cô xoa bóp.
Hắn vừa mới tách thần hồn của mình để tiến vào ảo cảnh, Khanh Linh lo hắn sẽ có di chứng, thế là cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức đưa tay ấn nhẹ lên huyệt Thái Dương của hắn.
Nhưng cô vẫn không ngừng đề phòng Lâm Ngân Chi, bọn họ ở trong ảo cảnh đòi sống đòi chết muốn giết đối phương, thế nên Khanh Linh không yên tâm.
Khóe mắt chợt liếc thấy Lâm Ngân Chi có hành động, nhưng y chỉ im lặng đi qua chỗ Tống Đoan.
Khanh Linh có hơi nghi ngờ, lúc này vậy mà y vẫn có thể bình tĩnh hòa nhã như thế sao?
Một tòa cung điện to lớn đột nhiên trở nên yên tĩnh, bóng người ngồi ở hai bên giống như bị màn chắn vô hình tách rời.
Người không chịu nổi bầu không khí yên tĩnh này nhất chính là Tống Đoan, hắn xách ghế dời đến giữa tấm “màn chắn” này.
“Cố huynh, nếu chúng ta đã gặp nhau âu cũng là duyên phận, ngày mai cùng nhau đi nhé.”
Tống Đoan thấy thế cũng không tiếp tục làm phiền hắn nghỉ ngơi, xách ghế dời sang một bên, cũng đang chuẩn bị dưỡng thần.
Khanh Linh: “Khá hơn chút nào chưa?”
Cố Vọng ừ một tiếng.
Khanh Linh lập tức thả tay xuống, mắt nhìn mấy người cách đó không xa, ghé vào tai hắn nhỏ giọng hỏi: “Không phải chúng ta sắp đi ra ngoài sao? Tại sao còn muốn đi chung với bọn họ?”
“Không phải bọn họ cũng muốn ra ngoài à?” Cố Vọng mở mắt, đối diện ánh mắt của cô, lại cười nói: “Đi cùng nhau có gì không tốt?”
“Ta thấy A Linh rất lo lắng cho hắn.” Cố Vọng chầm chậm nói: “Một khi đã như vậy, tại sao A Linh không tự mình đi theo, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cũng có thể giúp đỡ một tay, không phải sao?”
Khanh Linh bị ánh mắt của hắn làm run rẩy cõi lòng.
Từ lúc nào mà Cố Vọng khéo hiểu lòng người như thế, còn nguyện ý hy sinh thời gian của mình vì cô suy nghĩ nữa đấy?
Cố Vọng không nghe được câu trả lời, lại hỏi: “Sao, chẳng lẽ A Linh không muốn?”
Đương nhiên là không muốn rồi, Khanh Linh không muốn để Cố Vọng tham gia vào kịch bản lần này, quá nguy hiểm, đây chính là khe nứt kỳ dị, là nơi khiến hắn gần như có đi không có về.
Nhưng cô không thừa nhận cũng không được, cô quả thật cũng không thể trơ mắt nhìn Tống Đoan chịu chết.
Cố Vọng cười nói: “Nếu như không muốn thì sáng sớm ngày mai chúng ta lập tức rời đi.”
Nói cứ như muốn rời đi là có thể đi ngay được vậy.
Đợi chút, Khanh Linh bỗng nhiên phát run.
Nếu như Lâm Ngân Chi cũng có ký ức, vậy liệu y có trơ mắt nhìn Tống Đoan vì cứu bọn họ mà táng thân ở trong khe nứt kỳ dị không?
Hắn không chút nghĩ ngợi nuốt hết chỗ bánh kẹo kia vào bụng: “Thư Linh cô nương, không ngờ ngươi còn có đồ ngon này! Bọn họ đều tịch cốc, miệng ta sắp sửa nhạt chết rồi!”
Cố Vọng như có hứng thú: “Không giống chỗ nào?”
Trước đây hắn sẽ không truy hỏi ngọn nguồn như vậy, nhưng Khanh Linh vẫn thật thà đáp: “Ta không muốn nhìn thấy ngươi nhập ma.”
Từ lúc tới đây, khoảnh khắc nhìn thấy kịch bản kia, cô đơn thuần đã không còn coi nó là nhiệm vụ, cô thật sự không hy vọng nhìn thấy Cố Vọng bị người đời vứt bỏ, rơi vào Ma Đạo.
Cố Vọng giật mình: “Có vẻ vậy.”
Hắn cầm cái bình ngọc nhỏ ở trên cổ, thở dài: “Chỉ có một mình ta, trong thân thể có một con ác quỷ đang trú ngụ.”
Khanh Linh khẽ nhíu mày: “Ngươi không phải.”
Cố Vọng cúi đầu mỉm cười, đưa tay sờ búi tóc của Khanh Linh: “Ừ, ta không phải.”
“Chỉ là có một số việc ta không có cách nào kiểm soát được.” Hắn dịu dàng nói: “Sau này A Linh phải quan tâm ta nhiều hơn đấy.”
Khanh Linh nghe giọng điệu hắn không được đúng lắm, vốn còn muốn an ủi hắn mấy câu, nhưng Cố Vọng lại dựa vào bả vai cô, người hắn cao, tư thế dựa vào cô thoạt nhìn hơi khó chịu, mà hắn lại không hề hay biết.
“Đau đầu.” Hắn nói: “A Linh cho ta dựa nhờ một lúc.”
Nói xong lập tức nhắm hai mắt lại.
Khanh Linh vốn cũng không tránh, nhưng không biết vì sao, Cố Vọng vừa nhắm mắt không bao lâu cô lại cảm nhận được cơn buồn ngủ dữ dội kéo đến, vô thức chìm vào giấc ngủ.
Một lúc lâu sau, người dựa trên vai cô mở mắt ra.
Cố Vọng giơ tay lên, lộ ra dải lụa đỏ ở trên cổ tay. Hắn nhìn chằm chằm cả buổi, đầu ngón tay quấn ở một điểm.
“Không cho ta nhập ma sao?” Trong cổ họng hắn phát ra một tiếng “Haiz” nhẹ, giống như thì thầm.
Một lát sau, hắn buông dải lụa đỏ ra, vươn tay ôm Khanh Linh vào trong ngực mình. Cố Vọng nhìn người đang ngủ say, cúi đầu hôn lên tóc cô một cái, đè giọng mỉm cười: “Vậy thì phải xem bản lĩnh của A Linh lớn cỡ nào.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]