Chương trước
Chương sau
Động tác bóp cổ thuần thục như vậy, tin chắc một trăm phần trăm là Cố Vọng.

Khanh Linh khẽ nhíu mày: “Cố Vọng?”

Nhưng rõ ràng Thư Nhất đã dịch dung cho cô rồi, sao Cố Vọng lại nhận ra được? Lâm Ngân Chi còn không nhìn ra nữa mà.

Bàn tay trên cổ cô rất lạnh lẽo, giống như xuyên thấu vào da, Cố Vọng nói: “Hửm?”

Những lời Thư Nhất nói lại lần nữa hiện lên trong đầu, Khanh Linh im lặng chốc lát, bình tĩnh thương lượng với hắn: “Trước tiên thả ta ra rồi hẵng nói được không?”

Đã có tiền lệ, chỉ cần nghĩ đến chuyện bản thân bị ôm vào lòng, Khanh Linh cứ cảm thấy không được tự nhiên.

Cố Vọng lại cười khẽ một tiếng: “Cứ nói thế này đi.”

Tình huống như vậy không nên kéo dài quá lâu, Khanh Linh định trói buộc hắn lại trước, nhưng Cố Vọng lại đoán được cô muốn làm gì, đè cổ tay cô xuống: “Sao hả? Mới có mấy ngày mà đã bị ai mê đảo thần hồn, muốn ra tay với ta?”

“…” Mặt Khanh Linh càng nhăn nhó hơn: “Ta sắp…”

“Ngươi sắp nổi giận chứ gì?”

Cô nói được một nửa, Cố Vọng đã nói tiếp lời còn lại, hắn cười cười nói: “Ta cũng tức giận, chúng ta phải có thứ tự trước sau, trước tiên để ta nói rõ chuyện của mình đã.”

Khanh Linh giật mình, cái này mà cũng có thứ tự trước sau nữa à?

Ngươi tức xong rồi mới tới lượt ta tức sao?

Giọng điệu của hắn hòa nhã hơn những lúc khác, Khanh Linh biết rõ bình thường những lúc như vậy hắn mới nguy hiểm nhất.

Nhưng hiện tại Cố Vọng lại có thể thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở Vân Cửu Phong, bản thân hắn lại chính là chuyện kỳ lạ.

Bây giờ Thư Nhất vẫn chưa trở lại, Khanh Linh suy nghĩ một lát, thở dài nói: “Ngươi tức giận chuyện gì?”

Cố Vọng cong môi, nhìn sườn mặt người nọ.

Có hơi khác trước kia, nếu không phải trên người cô có viên Phật châu đó, có lẽ ngay cả hắn cũng không nhận ra được cô.

Chạy theo người khác đã không nói, đằng này còn dịch dung, đây là sợ ai đó nhận ra cô sao? Lúc này Cố Vọng hận không thể nuốt hẳn cô vào bụng, để cô hoàn toàn trở thành của mình.

Nhưng nếu thật sự làm vậy, với tính cách nói một không hai này của Tiểu Quỷ Chủ, nói không chừng ngay cả mặt hắn cô cũng không muốn thấy nữa.

Nghĩ đến đây, Cố Vọng giấu đi sắc thái tàn bạo trong mắt.

Xích đu vẫn đang đong đưa đột nhiên ngừng lại, hắn buông bàn tay nắm giữ Khanh Linh ra.

Khanh Linh gần như ngay lập tức nhảy ra khỏi người hắn.

Đầu ngón tay Cố Vọng khẽ nhúc nhích, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Khanh Linh đứng vững trên mặt đất, bấy giờ mới quay đầu nhìn người trên xích đu. Ngôn Tình Hay

Dưới bóng đêm, hắn chậm rãi đu đưa trên xích đu, sắc mặt hình như hơi tái, thân thể miễn cưỡng dựa vào một bên dây thừng của xích đu, mắt buông thõng, cười cười nhìn cô: “Không phải ngươi luôn tự cho mình là người giữ chữ tín nhất sao?”

Cố Vọng nghiêng đầu: “Sao ta đau đớn mấy ngày nay lại không thấy bóng dáng ngươi đâu?”

Khanh Linh có chút sửng sốt: “Ngươi bị làm sao?”

Chẳng phải bây giờ không có suất diễn của hắn ư?

“Sao hả?” Nghe vậy, Cố Vọng rũ mắt cất tiếng cười: “Bỏ lỡ cũng đã bỏ lỡ rồi, bây giờ hỏi thì còn ích lợi gì nữa?”

Hắn tựa như không thèm để ý, điềm đạm hỏi: “Có phải ngươi muốn nuốt lời không?”

Mặc dù Khanh Linh không ở bên cạnh Cố Vọng, nhưng quỷ khí xác thực luôn đi theo hắn, cô cũng biết khoảng thời gian này Cố Vọng nán lại Vô Trần Sơn, mà Vô Trần Sơn thì sẽ có thứ gì?

Cô hỏi thử: “Tẩy Linh Trì?”

Cố Vọng nhíu mày, chẳng nói đúng sai.

Đúng rồi, lần này Cố Vọng mang Xà Đan về chính là để áp chế huyết mạch.

Cũng tức là hắn sẽ không nhập ma nữa.

Đáy lòng Khanh Linh thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu: “Không phải.”

Cô nhẹ giọng mở miệng: “Cố Vọng, ta có lời muốn hỏi ngươi.”

Thấy trong con ngươi màu nhạt của cô đầy vẻ nghiêm túc, Cố Vọng bất ngờ nhướng mày: “Vấn đề ta hỏi ngươi chưa trả lời được mấy câu, bây giờ còn muốn hỏi ngược lại ta?”

Hắn chậc một tiếng, giống như thỏa hiệp: “Được rồi, hỏi đi.”

Khanh Linh đi thẳng vào vấn đề: “Có người nói, lúc ngươi ở Ma Thành đã hôn ta.”

“Ồ?” Cố Vọng nhíu mày: “Ai nói?”

“Ngươi nói cho ta biết trước đi, có thật là như vậy không?”

Cố Vọng im lặng, hơi lùi về phía sau một chút, vuốt ve Phật châu trong tay, không nặng không nhẹ ừm một tiếng.

Khanh Linh: “Vì sao?”

Cố Vọng im lặng nhìn cô, không trả lời.

Khanh Linh cũng bình tĩnh đối mặt với hắn, hệt như muốn lấy được một đáp án.

Đối với Khanh Linh mà nói, có mấy lời vẫn nên nói rõ ràng sẽ tốt hơn.

“Còn có thể là vì điều gì?” Tầm mắt Cố Vọng từ từ trôi dạt, lười biếng lên tiếng: “Dục Thành mà, có chút suy nghĩ không phải rất bình thường sao?”

Hắn hơi ngừng lại rồi nói tiếp: “À, liên quan tới chuyện này, có phải ta nói tiếng xin lỗi với ngươi không?”

Khanh Linh sửng sốt.

Cô chưa từng nghĩ tới khả năng này, dục vọng mà Cố Vọng nói cũng không phải cô không hiểu, lẽ nào lúc đó chỉ vì thứ này?

Khanh Linh lại hỏi: “Không còn gì khác nữa sao?”

“Ngươi thấy thế nào?” Cố Vọng ý tứ sâu xa nhíu mày: “Hay là nói, ngươi hy vọng có thứ gì khác nữa?”

Không nên hướng chủ đề về chỗ nhạy cảm, Khanh Linh hiểu đạo lý này: “Không có.”

“Vậy trước đó ở Nam Sở Môn, có phải ngươi đã hiểu lầm gì không?”

Cô hỏi xong, Cố Vọng không hề tỏ ra khác thường, thậm chí còn mỉm cười: “Hiểu lầm cái gì?”

Hắn hỏi: “Ta đã làm gì à?”

Khanh Linh:?

Sao tên này trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách vậy.

Cố Vọng không nhịn được hỏi: “Ta chỉ là có việc đi trước một bước, vậy mà ngươi đã bỏ chạy. Ta còn đang định hỏi ngươi đấy, ngươi chạy cái gì?”

Khanh Linh: “?”

Đợi đã, chuyện này đang phát triển theo hướng nào vậy, sao lại khác với suy nghĩ của cô.

“Vậy lúc đó ngươi không phải tức giận?”

“Tức giận chứ.” Cố Vọng cười cười liếc cô: “Ngươi ở ngay trước mặt ta nói không thích ta, thử là ngươi liệu ngươi có tức giận không?”

Khanh Linh thử tưởng tượng, thực ra với cô thì thấy bình thường.

Nhưng quả thật hơi mất lịch sự.

Cô cân nhắc nói: “Thích mà ta nói không phải có ý đó.”

Cố Vọng gật đầu: “Biết rồi, còn vấn đề nào khác nữa không?”

Tất cả lý do thoái thác mà Khanh Linh đã chuẩn bị nháy mắt bị mấy câu nói hời hợt này của hắn che đậy, lúc này cô quả thật không biết nên nói gì cho phải.

Nhưng có vẻ Cố Vọng cũng không định cho cô cơ hội nói chuyện, hắn hỏi thẳng: “Vậy đến lượt ta nhé?”

“Nói đi.” Khanh Linh đáp.

Cố Vọng hơi ngước cằm lên: “Ngươi và người kia là thế nào?”

Hắn bước xuống khỏi xích đu, đầu ngón tay nâng cằm Khanh Linh lên, cẩn thận quan sát gương mặt hiện tại của cô: “Mặt cũng đổi luôn rồi, là hắn làm sao?”

Bây giờ Khanh Linh đang đợi ở trong viện của Thư Nhất, “hắn” trong lời Cố Vọng là ai không cần nói cũng biết.

Cô nhất thời không biết giải thích quan hệ giữa mình và Thư Nhất thế nào, dù sao bây giờ cô vẫn đang mặc đạo phục của Vân Cửu Phong.

“Đừng nói hắn cũng là bằng hữu của ngươi đấy nhé.” Cố Vọng không nhận được câu trả lời, cười nói: “Biết hắn đã bế quan bao nhiêu năm rồi không?”

Khanh Linh sững sờ, cô không biết.

Cô không hỏi bối cảnh của Thư Nhất ở trong này, đại khái chỉ biết thân phận của hắn không thấp.

Cô còn chưa mở miệng, Cố Vọng đã hơi cúi người xuống, nói: “Gương mặt này mới phù hợp với tính cách của ngươi.”

Cố Vọng nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, khó hiểu nói: “Giống như vừa chạm vào đã tan biến.”

Khanh Linh không biết Thư Nhất đã biến mình thành dáng vẻ gì, nhưng Thư Nhất cũng có nói là nhìn cô thế này giống với dáng vẻ lúc ở tổng cục hơn, nhưng sao Cố Vọng cũng nói như vậy?

Cố Vọng nhanh chóng thu tay mình lại: “Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta.”

Vấn đề mà hắn hỏi.

Có phải muốn nuốt lời không?

Khanh Linh lắc đầu: “Không phải ta nuốt lời, nhưng bây giờ ta đang bận chút việc.”

Hiện tại Cố Vọng không có loại tâm tư kia với cô, hẳn là cô cũng không cần trốn tránh nữa, có điều chuyện của Lâm Ngân Chi quả thật vẫn là một vấn đề khá khó khăn.

Lúc này tạm thời không có suất diễn của Cố Vọng, nên cũng không có chuyện gì gấp.

Chỉ là Cố Vọng tìm được đến đây, còn cả chuyện nhận ra được cô nữa, mọi thứ đều nằm ngoài dự liệu của cô.

Khanh Linh vẫn chưa biết nên giải thích ra sao.

Cô ngẫm nghĩ một hồi, cong mắt nói: “Ta xử lý xong chuyện của mình sẽ đi tìm ngươi.”

Từ trước tới nay đều là Tiểu Quỷ Chủ vây quanh hắn, vậy mà bây giờ cũng có chuyện của bản thân.

Lúc này Cố Vọng mới phát hiện, mình hoàn toàn không biết gì về Khanh Linh cả.

Cô đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh hắn, lại luôn lấy hắn làm trung tâm, chưa bao giờ nhắc tới chuyện của mình, cho nên lúc này quả thực khiến hắn đoán không ra.

Ví dụ như vì sao cô lại quen biết Tiên Tôn đã bế quan nhiều năm của Vân Cửu Phong này, còn được người nọ dẫn thẳng về đây. Bây giờ cô có Phật châu của hắn, nhưng nếu sau này không có Phật châu và cô lại biến mất thì hắn phải đi đâu tìm cô đây?

Nghĩ đến khả năng này, nốt chu sa ở mi tâm Cố Vọng bỗng dưng lóe lên một cái.

Khanh Linh thấy thế, nhíu mày: “Ngươi sao vậy?”

Cố Vọng giương mắt, đột nhiên nhớ lại lời nói của Tiểu Quỷ Chủ trước đó: Muốn hiểu về ngươi một chút.

Hiểu à?

Hắn nặng nề rũ mắt, hỏi ngược: “Bận chuyện gì vậy?”

Khanh Linh nhếch miệng, chuyện này chắc chắn không thể để cho Cố Vọng biết.

“Nói không chừng ta cũng có thể hỗ trợ.” Cố Vọng thản nhiên nói: “Ngươi đã giúp ta nhiều như vậy, ta cũng nên có qua có lại một chút chứ?”

Khanh Linh còn chưa lên tiếng, một giọng nói đã chen vào: “Không cần đâu.”

Cố Vọng híp mắt nhìn sang.

Thư Nhất đứng ở cửa viện, lúc này cái chuông gió kia lại không hề phát ra tiếng, cũng không có ai phát giác hắn đã xuất hiện.

Đối diện với vẻ mặt bất thiện của vị ở cửa này, Cố Vọng như thể chưa định ngừng lại, cười khẽ một tiếng: “Vị này là Thư Nhất Tiên Tôn?”

Thư Nhất chậm rãi đi tới: “Đúng vậy.”

“Ta đã nói ai lại có bản lĩnh lớn như vậy, đưa A Linh của chúng ta đi.” Cố Vọng cũng đi lên phía trước vài bước, đứng bên cạnh Khanh Linh, từ tốn nói: “Đúng thực là rất có bản lĩnh. Có điều ta cảm thấy hơi tò mò, lúc này Tiên Tôn vừa mới xuất quan, hết tặng ngọc giản cho A Linh lại tới tặng điểm tâm, không biết đang có ý định gì đây?”

Lời này vừa dứt, không chỉ có Khanh Linh mà ngay cả Thư Nhất cũng nhíu mày.

Sao Cố Vọng lại biết?

Thư Nhất lập tức khôi phục lại vẻ tự nhiên, hắn đứng chắp tay, giọng điệu nhã nhặn nhưng lại không có nhiều cảm xúc: “Chuyện giữa bọn ta, chắc là ngươi không cách nào xen vào được đâu.”

Cố Vọng cắn lấy chữ, giọng điệu khó hiểu: “Chuyện giữa các ngươi sao?”

“Ngươi không phải là đệ tử bản môn, trong đêm chưa được cho phép lại tự tiện xông vào Thanh Lan viện của ta, không hợp cấp bậc lễ nghĩa cho lắm.”

“Vậy sao?” Cố Vọng nhấc mí mắt, hỏi như kiểu thỉnh giáo: “Ta rất hiếu kỳ, đưa chủ của Quỷ Giới tới Vân Cửu Phong, lại còn lừa gạt mọi người, điều này cũng hợp với cấp bậc lễ nghĩa sao?”

Mùi thuốc súng giữa hai người từ từ trở nên đậm đặc.

Khanh Linh không nhịn được nghĩ, đối phó với cái miệng của Cố Vọng, Thư Nhất chưa chắc có thể thắng được.

Quả nhiên, Cố Vọng khẽ chậc một tiếng: “Cũng không phải ta muốn đến đâu.”

Một cánh tay hắn khoát lên vai Khanh Linh, lười biếng nói: “Nhưng người của ta đang ở đây.”

Khanh Linh vỗ vào mu bàn tay hắn: “Cái gì mà người của ngươi chứ?”

“Chúng ta vẫn chưa đánh cuộc xong mà.” Cố Vọng nghiêng người tới gần: “Sao hả, hối hận rồi?”

Khanh Linh không khỏi liếc mắt nhìn thoáng qua, chợt thấy trên cổ tay Cố Vọng giống như đang quấn thứ gì đó, nhưng cô chưa kịp nhìn rõ Cố Vọng đã thả tay xuống.

Thư Nhất thấy thế, khẽ nhíu mày: “Linh Linh, lại đây.”

Linh Linh.

Cô Vọng im lặng cong môi, lúc nhìn về phía Thư Nhất, trong con ngươi chợt lóe lên vệt sáng đỏ.

Quan chấp sự lên tiếng, Khanh Linh hơi do dự.

“Ta sẽ đi tìm ngươi.” Cô quay đầu nói: “Chờ ta làm xong việc đã.”

Khanh Linh vừa muốn đi qua lại bị Cố Vọng đè bả vai lại, vẻ mặt hắn bình tĩnh nói: “Ta nói ta có thể giúp ngươi.”

Vừa nói xong, Thư Nhất chợt phất tay áo, một cơn gió lạnh thấu xương lập tức thổi qua chỗ Cố Vọng: “Buông nàng ra!”

Cố Vọng nhấc tay ném chuỗi Phật châu trong tay ra, lúc tiếp cận cơn gió kia tức thì tạo thành một tấm màn chắn vô hình ở xung quanh hắn và Khanh Linh.

Hai người này một lời không hợp lại thẳng thừng ra tay, Khanh Linh thật sự phát sợ.

“Người đừng náo loạn nữa.” Khanh Linh bất đắc dĩ nói: “Ngươi chẳng biết gì cả, có thể giúp được gì chứ.”

Cố Vọng nhíu mày: “Sao lại không thể?”

“Không phải là chuyện của Lâm Ngân Chi sao?”

Khanh Linh trợn to mắt: “Ngươi…”

Cố Vọng điểm nhẹ vào mi tâm của cô: “Ta biết nhiều hơn ngươi nghĩ đấy.”

“Chẳng qua đây là một bí mật kế tiếp.” Hắn hơi dùng lại, trong con ngươi đen lóe lên ánh sáng khó hiểu, nhỏ giọng nói: “Nhưng bây giờ ta không vui lắm, cho nên không muốn nói, để xem A Linh muốn dùng thứ gì đến trao đổi đây?”

Có tấm màn chắn kia, Thư Nhất không nghe được hai người nói chuyện, chỉ thấy khoảng cách giữa bọn họ càng lúc càng gần.

Mặt Thư Nhất tối sầm lại, cổ tay lật một cái, một thanh kiếm từ trong lòng bàn tay lập tức bay qua đó.

Màn chắn do Phật châu hình thành phát ra tiếng vỡ vụn.

Cố Vọng hơi nghiêng đầu, đáy mắt màu mực tản ra, hơi sầu não nói: “Chậc, tu vi của vị Tiên Tôn này khá cao thâm, ta đánh không lại.”

“Hắn bị sao thế?” Cố Vọng lười biếng nói vào tai Khanh Linh: “Giúp một tay thôi mà, làm gì nóng nảy dữ vậy?”

Khanh Linh còn chưa kịp lên tiếng, lại nghe người nọ cười nhẹ hỏi: “Vẫn là ta tốt tính đúng không?”

Khanh Linh: “…”

Có phải ngươi có hiểu lầm gì đó về tính cách của mình không?

Chân mày Thư Nhất càng nhíu chặt hơn, giọng điệu lạnh như băng: “Linh Linh, chẳng lẽ ngươi đã quên lời ta nói rồi sao?”

“Hắn lại còn hung dữ với ngươi nữa à?” Cố Vọng ngạc nhiên nhướng mày.

“Bây giờ phải làm sao đây? Có phải A Linh vẫn muốn bảo vệ ta không?” Cố Vọng làm như không nghe thấy, ngược lại thở dài tới gần hơn: “Ôi, sợ quá đi mất.”

——

Tác giả có lời muốn nói:

Vượng Tử: Hung dữ quá à, ta sợ quá đi mất.

Ta sẽ không hung dữ với A Linh nữa, ta sẽ chỉ yêu thương A Linh thôi.

—Hết chương 52—
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.