Mặc dù không biết tại sao hệ thống lại nói như vậy, nhưng nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương cùng mong chờ của Lê Hinh Nhuỵ, Úc Khả Khả ngẫm nghĩ một chút, thờ ơ gật gật đầu.
Lê Hinh Nhụy lập tức lộ ra nụ cười rạng rỡ, ngay cả Úc Khả Khả tâm tư không đặt ở cuộc trò chuyện lúc này cũng không khỏi nhìn nhiều thêm hai lần, cảm thấy tâm hơi động.
Không hổ là ánh mặt trời nhỏ trong lòng nam chính, cười rộ lên có khi còn toả nắng hơn mặt trời.
Vào buổi tối sau khi trở về khách sạn, Úc Khả Khả cùng Lê Hinh Nhuỵ vừa bước vào thang máy thì bắt gặp ngay Trữ Tuyết và Lộ Sùng.
Sau khi nhìn thấy hai cô gái, Trữ Tuyết không khỏi hơi lộ chút ngạc nhiên hỏi: ''Hai em không phải buổi chiều chỉ có một cảnh thôi sao, sao đến giờ mới trở về thế?''
Úc Khả Khả bất động thanh sắc đưa mắt liếc qua hai người họ, cười tủm tỉm nói: ''Cũng tại kỹ thuật diễn xuất của tụi em chưa tốt lắm, muốn rèn luyện thêm nên ở lại để học hỏi thêm ạ.''
Trữ Tuyết gật đầu đồng ý: ''Nỗ lực nhiều chút là tốt, cuối cùng nhất định sẽ nhận hồi báo.''
''Em cũng nghĩ như vậy ạ.'' Úc Khả Khả rất tự nhiên hỏi tiếp: ''Chị Tuyết và anh Sùng đây là vừa mới hoàn thành cảnh quay về ạ?''
Cách xưng hô của cô trong vô thức mà trở nên thân mật hơn, thêm vào đó còn cười lên, nụ cười ngọt ngọt ngào ngào, khiến Trữ Tuyết vốn là một người khó thân với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-vot-nhan-vat-phan-dien-toi-chi-muon-an-dua/3315634/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.