Ngữ điệu gay gắt của Bạch Linh Loan đột ngột vang lên, tất cả tầm mắt đều bị thu hút về đó. Dưới ánh mắt mọi người Bạch Linh Loan hơi co người lại tránh né, nhưng vẫn khăng khăng nói: “Đại thiếu gia yếu ớt từ nhỏ, nay còn phải chịu ngoại thương nặng đến vậy, thời điểm này làm sao nhả Long đan ra được? Đào Long đan khác nào moi tim đâu, thực sự rất thống khổ.”
Lăng Hiển Hồng, Túc Nghi Phương vẫn không hề lên tiếng, nhìn vào nét mặt lại thấy bọn họ phần nào đang đồng tình với ý kiến đó. Lạc Hàm tức tối bật cười nhạt nhẽo, nói năng khoan thai xuyên qua tấm màn che: “Lời này của Bạch phu nhân, phải chăng có ý là chỉ mình thân sinh của ngài biết đau còn kẻ khác thì bị mất hết tri giác. Ta cũng hiểu Bạch phu nhân chỉ đang lo nghĩ cho nhi tử nên không muốn trả Long đan, trong lòng chắc nghĩ cứ ỉm đi luôn như này thì càng tốt nhỉ. Nhưng nghe cho rõ đây, đồ do vay mướn trộm cắp mà có là sự thật mãi mãi không bao giờ thay đổi đâu.”
Người có mặt ở đây không nghĩ tới Lạc Hàm còn có thể đứng ra bảo vệ quan điểm như vậy. Nàng ta tàng hình từ lúc chào sân đến giờ rồi, Lăng Hiển Hồng và Túc Nghi Phương đều cảm ứng được nữ tử này có tu vi không cao, gần như coi nàng ta như phông làm nền. Không ngờ Lạc Hàm đột nhiên lên tiếng, những lời này còn nhắm trực tiếp vào ba người trên cao kia.
Chỉ là hai chữ “Thân sinh”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-vot-nam-phu-my-cuong-tham/3446518/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.