Biết sắp được rời khỏi cái nơi chết tiệt này, Lạc Hàm phi người đi thu xếp. Nàng lao nhanh đi lấy gối, chăn đệm, thư từ vứt vào trữ vật không gian, Lăng Thanh Tiêu nhìn Lạc Hàm ôm đồm một đống vo viên quẳng vào, kiềm chế di dời tầm mắt.
Lạc Hàm ở bên cạnh chỉnh đốn hành lý, vật phẩm tùy thân, bùi ngùi cảm thán sự vi diệu của trữ vật không gian. Nếu được chọn mang một thứ về hiện đại, nàng nhất định sẽ lấy nó đem đi.
Đây đúng là vật phẩm thiết yếu của nhà lữ hành.
Lạc Hàm rùm beng lên, ngược lại Lăng Thanh Tiêu thì khác, rất ít vật tư, đại khái là đứng lên thì đi luôn cũng được. Lăng Thanh Tiêu đứng bên ngoài đợi nàng, chờ Lạc Hàm thu thập ổn thỏa, hai người cùng khởi hành.
Phía ngoài Lăng Thanh Tiêu đã bố trí một lượng lớn kết giới xen kẽ với tầng tầng pháp trận, sát trận, mê trận. Thật sự trong mấy ngày này đến ruồi cũng không lọt vào nổi chứ đừng nói là sinh vật sống nào.
Lăng Thanh Tiêu gỡ bỏ từng tầng trận pháp, Lạc Hàm đứng bên cạnh nhìn mà than thở: “Ngươi còn thông thạo cả trận pháp nữa à?”
“Chỉ là bề nổi của tảng băng chìm thôi.”
Bề nổi…Lạc Hàm nghe được học thần chốn Tiên giới nói lời khiêm nhường, thật chua chát làm sao.
Chờ cho cái trận pháp cuối cùng được dỡ bỏ, Lăng Thanh Tiêu phất tay, cấm chế bên ngoài bị hủy. Tiếng côn trùng kêu vang như được tháo gỡ xiềng xích, vọng vào tai.
Lạc Hàm hít vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-vot-nam-phu-my-cuong-tham/3438704/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.