Một đôi con ngươi lạnh như tuyết, hắn lãnh khốc nhìn nàng. Đầu óc Lạc Hàm tức khắc tỉnh táo lại, dùng sức ôm đầu, nàng suy nghĩ cái gì vậy? Thần kinh rồi chứ gì, đang yên chọc tổ kiến lửa làm gì?
Trong nháy mắt bị dọa cho tỉnh người, Lạc Hàm xoay người ngồi dậy, quy quy củ củ mà ôm đầu gối: "Vừa rồi ta bị đần do mới tỉnh ngủ, nói nhảm thôi. Ngươi đừng tưởng thật."
Nàng dứt lời, sợ Lăng Thanh Tiêu đổi ý, lập tức tỏ rõ thái độ: "Ta đảm bảo, tuyệt đối không dây dưa tình cảm đôi lứa, chúng ta đơn thuần chỉ là quan hệ hợp tác."
Lăng Thanh Tiêu trưởng thành đến nay, tự trì thanh lãnh, nghiêm cẩn hạn chế mình, bao năm trôi qua bồi cạnh hắn duy chỉ có thanh kiếm kia. Hắn đối với người lãnh đạm, ai tại Chung Sơn vĩnh viễn đều cung kính xa cách hơn là thân cận, này cũng là lần đầu Lăng Thanh Tiêu nghe được có người đề cập đến song tu trước mặt hắn.
Còn là một nữ tử.
Phải kể đến, không lâu trước đó nàng mới trị hết thương thế của hắn, đối với Vân Mộng Hạm chỉ là dùng lá cây chính mình cứu hắn một lần, hắn đều có thể bảo hộ nàng ta không hề oán hận một câu trong suốt bảy trăm năm, càng huống hồ là ân tình với Lạc Hàm lại càng sâu đậm hơn? Lăng Thanh Tiêu cuối cùng nhịn mạo phạm như vậy xuống, dùng thanh âm bài xích thế nhân đến vạn dặm, đáp: "Ta nói được thì làm được, nhưng ta cũng không hứng thú việc tiếp xúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-vot-nam-phu-my-cuong-tham/3327667/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.