Là một người mắc bệnh tâm thần, từ khi Di Tâm mười tuổi đã sống trong bệnh viện tâm thần, mãi đến khi tròn mười tám tuổi mới được phép xuất viện. Nguyên nhân xuất viện chỉ đơn giản là thành phố không chu cấp tiền chữa trị nữa chứ không phải hắn đã khỏi bệnh.
Di Tâm vẫn nhớ rõ lúc xuất viện, bác sĩ điều trị chính cho hắn và Di Tân nhấn mạnh rằng nhất định phải uống thuốc đúng giờ, nếu không bệnh sẽ nghiêm trọng hơn.
Và Di Tân – nhân cách chủ – chẳng thèm để bụng lời dặn của bác sĩ.
Rất ít khi hắn uống thuốc, xuất viện gần hai tháng chỉ uống lẻ tẻ dăm ba lần, những lúc chịu hết nổi mới dùng tới thuốc để “khóa mõm” Di Tâm rồ dại và ồn ào.
Di Tâm vẫn nhớ như in cảm giác bị thuốc “khóa mõm”. Ý thức của hắn rơi vào giấc ngủ say trong thời gian ngắn, đến khi thuốc hết tác dụng mới tỉnh lại. Hắn biết nếu Di Tân nghe lời bác sĩ và uống thuốc đúng giờ thì có thể xóa sổ nhân cách dư thừa của mình.
Di Tâm căm thù cảm giác ấy, căm thù cảm giác bị uy hiếp, bị xem như ký sinh trùng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị xóa bỏ. Rõ ràng hắn là một linh hồn sống sờ sờ, thế mà bị tất cả mọi người coi như thứ phụ thuộc vào anh trai Di Tân, một khuyết điểm không nên tồn tại.
Nhưng đồng thời hắn cũng nhớ bác sĩ từng nói về sự bất ổn của chứng rối loạn đa nhân cách. Nhân cách chủ chưa chắc đã mãi mãi là nhân cách chủ.
Nếu Di Tân có thể “khóa mõm” hắn, vậy hắn cũng có thể dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-vot-nam-phu-hen-mon-co-chap/917858/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.