Thời gian nghỉ ngơi chẳng mấy đã hết, các nhân viên hậu cần vẫn mải mê bàn tán về Tửu Sơ, về thủ phạm đốt ghế, chả ai còn lòng dạ nào làm việc.
Di Tân không nghe tiếp nữa, bắt tay vào làm việc.
Hắn vác đạo cụ nặng mà phải hai ba người mới bê được đặt gọn gàng trên sân khấu, hành động nhanh nhẹn mạnh mẽ, trông chẳng khó nhọc tí nào.
Di Tân ngồi xuống nghiêm túc sắp xếp đạo cụ. Dưới bộ đồ lao động màu xanh đậm, cơ bắp nhấp nhô cường tráng hơn hẳn người bình thường căng gồ lên. Trên ngón tay thon dài đầy rẫy những vết chai dày do làm việc nặng lâu ngày.
Dù những việc này vốn chẳng đến tay một chuyên gia đạo cụ như hắn, nhưng hắn vẫn lặng lẽ làm theo sự phân công, không ngại khó ngại khổ, không oán thán lấy một câu. Hắn là đồ đần dễ bắt nạt trong mắt quản lý nhà hát, là nhân viên cần mẫn mà ông chủ rất lấy làm hài lòng.
Trong mắt tất cả mọi người, hắn trầm lặng quá mức. Hiếm người nghe thấy hắn nói một câu quá năm chữ, biểu cảm gương mặt luôn ít ỏi, chẳng ai có thể biết suy nghĩ thật trong lòng hắn, cũng chẳng ai rỗi hơi muốn tìm hiểu.
Hắn như kẻ vô hình trong rạp hát, chỉ khi đám nhân viên hậu cần muốn tìm đối tượng chế nhạo mới nhớ tới tên bệnh nhân tâm thần vừa xuất viện này.
Thậm chí chẳng có mấy người tin vào phỏng đoán Di Tân đốt ghế khi đám nhân viên hậu cần tố cáo với ông chủ. Dầu gì ông chủ đã báo cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-vot-nam-phu-hen-mon-co-chap/244171/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.