- Ác nhân ắt có ác báo -
Quần áo ướt được cởi hết, Hứa Hiện ở trong lồng ngực Tiếu Giang dần dần ấm lại, không muốn lãng phí khoảng thời gian hai người ở cùng một chỗ, tùy ý ôm Tiếu Giang một lát cô liền chậm chạp mở miệng nói: "Anh Tiếu Giang, anh có oán trách vận mệnh bất công không?"
Tiếu Giang tránh dòng người, nhanh chân đi về phía bệnh viện gần đó, anh nhìn thẳng chân đạp lên bậc thang bên cạnh con đường rợp bóng cây, quyết đoán trả lời: "Sẽ không."
Hứa Hiện sửng sốt, sao Tiếu Giang lại nói sẽ không, chẳng lẽ cô đến được tới đây không phải vì do anh gọi đến? Trong lòng Hứa Hiện bỗng xuất hiện một luồng khí ép ở cổ không tả được, trầm mặc một lát, cô hung ác đạp lên miệng vết thương của anh, thử thăm dò: "Cho dù bố anh Tiếu Giang mất rồi, anh cũng không oán hận sao?"
Dưới thân người không có nửa phần dừng lại, Hứa Hiện nghi hoặc đánh con ngươi nhìn về phía vẻ mặt thanh u của Tiếu Giang.
Đường nét khuôn mặt vô cùng rõ ràng hơi cúi xuống, mắt hạnh linh động lọt vào con ngươi sâu thẳm, vẻn vẹn tỏng một cái chớp mắt, Tiếu Giang lại thản nhiên dời ánh mắt đi chỗ khác.
"Tiểu Hiện muốn làm tổn thương anh Tiếu Giang sao?"
Suy nghĩ Hứa Hiện lập tức quay trở về, rất nhanh liền trả lời: "Em muốn tổn thương lẫn nhau."
Nhìn kỹ một chút, Hứa Hiện cảm thấy không thích hợp bèn lập tức nói tiếp: "Không phải cái loại tổn thương đó."
Tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-vot-nam-phu-dang-thuong/2472400/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.