Chương trước
Chương sau
Editor: Linh
Trong lòng Ôn Ly thật đúng là có người hoài nghi.
Tuy rằng Tam Hoàng chỉ là một con chó đất, nhưng nó cũng là một con chó đất huyết thống thuần chủng… Được rồi, ít nhất nó là con chó đất của Hoàng hậu nương nương.
Tục ngữ nói đánh chó phải ngó mặt chủ, cho nên Tam Hoàng mặc dù chỉ là một con chó đất, nhưng bình thường ở trong cung cũng hoàng hành ngang ngược như con cua, không người nào dám trêu chọc nó, nếu thật sự có ai tận lực tiếp cận, nhất định sẽ làm người khác chú ý.
Còn nữa, Tam Hoàng thật ra là một con chó sợ người lạ, có người xa lạ tiếp cận nó, nó nhất định sẽ kêu to, điểm ấy Văn thái y và Lý công công đã tự mình nghiệm chứng.
Cuối cùng Tam Hoàng tuy thích chạy loạn khắp nơi, nhưng phạm vi hoạt động cũng chỉ giới hạn trong cung Trường Nhạc, sẽ không chạy loạn khắp hậu cung.
Nói chung, người có thể vô thanh vô tức hạ thuốc lên người Tam Hoàng, nhất định là người trong cung Trường Nhạc, hơn nữa còn là người sẽ không khiến Tam Hoàng cảnh giác.
Ôn Ly cảm thấy, người kê đơn nhất định nằm trong bốn người Hồng Nhị Lục La Phương Tiêu Phương Lăng.
Về phần nguyên nhân hạ thuốc, khả năng lớn nhất là bị nương nương bên ngoài thu mua, nhưng cũng có khả năng là… Trong bốn người này có người chơi.
Nếu trong bốn người thật sự có người là người chơi, vậy phía trước trong ba người Trình mỹ nhân, Giang Tiệp Dư cùng công chúa Tắc Á mà Ôn Ly đoán, có một người không phải người chơi.
Nghĩ đến đây lông mày Ôn Ly liền nhíu lại, nếu giữa các nàng thật sự có người là NPC, vậy nàng liền không thể tùy tiện ra tay với các nàng. Hiện tại chỉ có thể địch không động, ta không động, là Hoàng hậu, nàng nhất định là mục tiêu của tất cả mọi người, chờ đối phương ra chiêu, nàng lại gặp chiêu phá chiêu là được.
“Ly Nhi?” Vệ Anh thấy Ly Nhi dáng vẻ trầm tư, nhịn không được nhẹ giọng gọi. Ôn Ly hoàn hồn, đối Vệ Anh nói: “Trong lòng ta đúng là có người hoài nghi, nhưng trước mắt còn chưa có chứng cứ, chỉ là phán đoán của ta mà thôi, nếu trách lầm người thì không tốt lắm.”
Ai biết Vệ Anh nghe Ôn Ly nói xong lại nói: “Thà giết lầm một ngàn, không thể thả một cái.”
Ôn Ly: “…”
Hoàng thượng ngài thật ra họ Uông tên Tinh Vệ đúng không? Ừ, nghe nói Uông Tinh Vệ dáng dấp rất anh tuấn.

Ôn Ly bị lối suy nghĩ càng bay càng xa của mình làm quẫn, nàng hắng giọng một cái, nghiêm túc nói: “Hoàng thượng, không có bằng chứng liền giết người như vậy đối thanh danh của chàng không tốt.” Nàng cũng không muốn Vệ Anh biến thành một bạo quân dân chúng nhắc đến liền biến sắc.
Vệ Anh mấp máy môi, nói: “Ta chỉ để ý an nguy của nàng.”
Trái tim Ôn Ly do câu nói này của Vệ Anh mà khẽ run lên, nàng kiễng chân, hai tay vòng qua cổ Vệ Anh, hôn một cái lên môi hắn, “Yên tâm đi, trong lòng ta đã đối nàng có nghi, tự nhiên sẽ có điều phòng bị, nàng muốn lại làm động tác nhỏ gì cũng không dễ dàng.”
Vệ Anh thuận thế ôm eo Ôn Ly, kéo nàng vào trong lòng mình, “Ta không thể lấy an nguy của nàng làm tiền đặt cược.”
Ôn Ly cười cười, đối Vệ Anh nói: “Ta cam đoan tuyệt đối sẽ không có việc gì.” Bốn người cung nữ kia đến cùng có người có phải người chơi hay không, vẫn là nàng phải tự mình xác định. Tuy rằng nàng có thể để Vệ Anh trực tiếp giết bốn người các nàng, như vậy ai là người chơi cũng nhất thanh nhị sở, nhưng nàng không muốn làm như vậy.
Bốn người cung nữ kia dù sao cũng theo nàng lâu như vậy, nói như thế nào cũng có cảm tình, vì tìm ra một người chơi mà khiến ba người khác uổng mạng, nàng vẫn là không xuống tay được. Tiếp theo tựa như nàng vừa mới nói, nếu Vệ Anh thật không có chứng cứ mà đem bốn người các nàng xử tử, người khác ngoài miệng không dám trắng trợn nói Vệ Anh, nhưng riêng về phía dưới nhất định sẽ nghị luận. Vệ Anh hiện mới đăng cơ không lâu, nếu truyền ra lời đồn giết người bừa bãi, chỉ sợ sẽ làm người hữu tâm thừa cơ lợi dụng.
Ôn Ly vì Vệ Anh suy tính những thứ này, Vệ Anh há lại có thể không biết. Tuy rằng hắn không cần giết mấy cung nữ có uy hiếp đến Ôn Ly, nhưng Ôn Ly vì hắn suy nghĩ như thế, trong lòng hắn vẫn có chút rung động.
Theo bản năng ôm Ôn Ly chặt hơn, Vệ Anh vừa cúi đầu liền hôn lên môi nàng. Đầu lưỡi có chút nóng nảy không gặp phải trở ngại gì liền xông vào trong khoang miệng trơn trượt của Ôn Ly, cùng đầu lưỡi nàng chơi trò đuổi bắt.
Tay đặt giữa lưng Ôn Ly cũng không tự chủ được đặt lên mềm mại trước ngực nàng, không ngừng nắn bóp. Ôn Ly thừa nhận công kích ở nhiều nơi từ Vệ Anh, thân thể rất nhanh liền mềm nhũn, cả người gần như treo trên người hắn.
Tay chế trụ sau gáy Ôn Ly hơi hơi thả lỏng, cùng Ôn Ly kéo ra một khoảng cách, “Ly Nhi, nghe nói ba tháng sau là có thể làm, thật sao?”
Ôn Ly: “…”
Tri thức dự trữ về phương diện này Hoàng thượng thật đúng là đầy đủ ghê.
Vệ Anh thấy Ôn Ly sắc mặt buồn bực, cười hôn lên khóe miệng nàng, “Hoàng hậu đây là không muốn thị tẩm sao?”
Ôn Ly: “…”
Hoàng thượng mau tỉnh lại! Ban ngày hầu ngủ cái gì chứ!
Hoàn toàn không nghe được rít gào trong lòng Ôn Ly, Vệ Anh tự nhiên bế thân thể mềm nhũn của Ôn Ly lên, đi đến sau bình phong.
Sau tấm bình phong có một chiếc giường mềm, là để khi Hoàng thượng xử lý triều vụ mệt mỏi dùng, nhưng bây giờ lại dễ dàng giúp Hoàng thượng thỏa mãn tính dục.
Tuy rằng trước đây Vệ Anh một lần cũng chưa từng ngủ ở đây, nhưng lúc này hắn lại cảm thấy chiếc giường này đặt đây thật sự là quá tri kỷ.
Đặt Ôn Ly lên trên giường êm, Vệ Anh liền dướn người đè lên. Sợ ép đến bụng Ôn Ly, Vệ Anh lại dùng một tay chống thân thể, tay kia thì linh hoạt cởi dây áo Ôn Ly, từ ngoài áo trượt vào.
Ý lạnh đột nhiên tập kích làm thân thể Ôn Ly run lên, theo bản năng yêu kiều ra tiếng, Vệ Anh một bên nắn bóp mềm mại của Ôn Ly, một bên cúi đầu lên cổ Ôn Ly bắt đầu cắn liếm. Quanh phòng chỉ nghe thấy tiếng hít thở nặng nề cùng tiếng yêu kiều thỉnh thoảng phát ra từ miệng Ôn Ly.
Lý công công đứng ở ngoài điện Tử Thần, bi ai ngửa đầu nhìn không trung. Giữa ban ngày, Hoàng thượng ngài nói [ bíp bíp –] liền [bíp bíp –] là sao! Ngài đã quên cung nhân cung Trường Nhạc bị ngài triệu tập lại rồi sao? Bọn họ còn đang quỳ trong cung Trường Nhạc kìa.
Mà lúc này, Vệ Anh nào còn để ý đến cung nhân cung Trường Nhạc gì gì, lòng hắn tràn đầy chỉ có thân thể tuyết trắng mềm mại dưới thân.
“Ly Nhi, Ly Nhi…” Vệ Anh đặt tay phải lên chân Ôn Ly, dọc theo da thịt non mềm một đường vuốt lên, thân thể chặt chẽ dán lên người Ôn Ly, hai tròng mắt nhuốm đầy tình dục chuyên chú nhìn vẻ mặt động tình của người dưới thân.
Ôn Ly sắc mặt ửng hồng, mê người hơn bất kỳ thứ gì, khiến Vệ Anh lại cắn cắn lên mặt nàng nhưng vẫn chưa thỏa mãn.
“Ly Nhi…” Thân dưới Vệ Anh mập mờ cọ xát lên chân Ôn Ly, “Ta muốn đi vào…”
“Ưm…” Ôn Ly có chút khó khăn giãy dụa, con ngươi hiện lên ánh nước trong suốt nhìn Vệ Anh, tựa như là đang mời. Màn này rất mê người, bụng dưới Vệ Anh căng thẳng, liền đẩy chính mình lên trước, đưa mình vào trong cơ thể Ôn Ly.
Trong cơ thể Ôn Ly thủy nộn mềm nhẵn, dính sát vào nhau hòa cùng nơi ấy của chính mình, không có một khe hở, Vệ Anh thoải mái hừ ra tiếng.
Thân thể đột nhiên bị tách ra, Ôn Ly theo bản năng có chút không khỏe, có điều nàng chưa kịp thích ứng, người phía trên đã không kịp chờ đợi bắt đầu chuyển động.
Bởi vì bận tâm đứa nhỏ trong bụng Ôn Ly, Vệ Anh không dám đi vào quá sâu, mỗi một lần động tác cũng không dám quá mạnh, có điều như vậy thôi Vệ Anh cũng đã rất thỏa mãn.
So với chỉ có thể lấy tay giải quyết, nơi này chính là thiên đường.
“Ưm… Vệ Anh…” Tựa hồ là lâu lắm không có làm, Ôn Ly nhất thời có chút không thích ứng, làm bộ tội nghiệp nhìn người đang vùi đầu gian khổ làm việc bên trên. Vệ Anh nắm lấy bàn tay đang đặt trên đỉnh đầu của Ôn Ly, cùng nàng mười ngón đan xen, ôn nhu trấn an nói: “Ly Nhi ngoan, nhịn một chút…”
“Ừ…” Theo Vệ Anh tiến vào, Ôn Ly theo bản năng nhắm hai mắt lại, rên ra tiếng, Vệ Anh nhìn dáng vẻ của nàng, con ngươi trầm xuống, lại cúi đầu gặm cắn quanh thân Ôn Ly.
Ngậm chặt một đầu phấn hồng đang đứng thẳng, Vệ Anh dùng răng nhẹ cắn, Ôn Ly dưới kỹ xảo trêu đùa của Vệ Anh rốt cục dần tiến vào trạng thái, tiếng rên yêu kiều cũng càng trở nên tiêu hồn thực cốt.
Vệ Anh động tác hơi mạnh, Ôn Ly bị đâm có chút bể tan, giọng đứt quãng nói: “Vệ Anh… Nhẹ chút… Cẩn thận đứa nhỏ…”
Vệ Anh nắm chặt lấy tay Ôn Ly, “Ly Nhi, làm sao bây giờ, ta sợ ta nhịn không được…”
Ôn Ly: “…”
Nhịn không được thì chàng mau bắn ra chứ sao!
Nội tâm Ôn Ly tuy rằng rất bưu hãn, nhưng nàng tuyệt đối không có lá gan nói Hoàng thượng mau xuất ra. Vệ Anh nhìn người dưới thân dáng vẻ vừa hờn vừa giận, khóe miệng không tự giác cong lên, cúi đầu ấn lên môi nàng một nụ hôn, ‘Ta biết rồi, ta sẽ nhẹ một chút.”
Vệ Anh tuy rằng nhẹ xuống, nhưng là Ôn Ly không nghĩ tới hắn lại duy trì lâu như vậy, đây đại khái chính là cái gọi là, thượng đế đóng một cánh cửa, đồng thời sẽ mở cho ngươi một cánh cửa khác đi.
….
Đừng làm rộn, thượng đế.
Nhưng thảm nhất không phải Ôn Ly bị Vệ Anh làm tan tác tơi bời, mà là cung nhân quỳ gối trong cung Trường Nhạc. Hoàng thượng ở trong này cùng Hoàng hậu triền miên bao lâu, bọn họ quỳ trong cung Trường Nhạc bấy lâu, quỳ đến cuối cùng, cả người bọn họ đều tê dại.
#Cảm giác sẽ không bao giờ yêu nữa#
Chờ Hoàng thượng rốt cục thỏa mãn, đã đến giờ cơm tối.
Vệ Anh ôm Ôn Ly đi tắm, lại truyền cơm, thấy mặt Ôn Ly có chút mệt mỏi, Vệ Anh chủ động đảm nhiệm hộ tống nàng về cung Trường Nhạc.
Bị Vệ Anh ôm vào trong ngực, một đường từ điện Tử Thần về đến cung Trường Nhạc, Ôn Ly cảm giác đời này mình lăn lộn trong cung không nổi nữa.
Quả nhiên, ngày hôm sau một bí mật cung đình dùng thế không cản nổi quét sạch toàn bộ hậu cung — truyền thuyết, Hoàng thượng làm Hoàng hậu không xuống được đất.
#Vì Hoàng hậu điểm một ngọn nến#
#Hoàng hậu lên đường bình an#
#Hoàng hậu cực khổ#
Đã thành đề tài hấp dẫn nhất hậu cung trong thời gian tới.
Vệ Anh ôm Ôn Ly về tới cung Trường Nhạc, thấy cung nhân quỳ đầy đất mới nhớ tới hóa ra còn một đám người đang đợi mình phỏng vấn.
Có điều nhìn người đang buồn ngủ trong lòng mình, khóe miệng Vệ Anh cong lên một nụ cười ngọt ngào, hướng mọi người nói: “Các ngươi lui xuống trước đi, ngày mai lại hỏi.”
Mọi người: “…”
Ngài đùa ta à, Hoàng thượng.
Đêm nay, trong cung Trường Nhạc tiếng than ngập trời, tất cả cung nhân tập thể ngồi ở góc tường vẽ vòng tròn nguyền rủa Hoàng thượng, về phần nhất định tại sao phải ngồi nguyền rủa, nguyên nhân là bọn họ không đứng được.
Ôn Ly vừa dính đến giường liền ngay cả ánh mắt cũng không mở ra được, bên cạnh một thân thể nóng rực dính lên, tay còn không an phận chạy dọc thân nàng, Ôn Ly nhíu mày, lẩm bẩm nói: “Không cần… Vệ Anh…”
Vệ Anh vùi đầu ở hõm vai Ôn Ly, gặm một lát mới buồn buồn nói: “Được rồi, không làm khó nàng, ngủ đi.”
“Ừ…” Ôn Ly ừ một tiếng liền triệt để im lặng, Vệ Anh lè lưỡi liếm liếm mặt nàng, mới không tình nguyện nhắm hai mắt lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.