"Ta đi xem." Mục Dữ Chi vừa nói vừa đi ra gian ngoài, nhìn thấy cửa phòng mở rộng, đáy mắt lập tức hiện ra một tia nghiền ngẫm.
Phù Vân tuy rằng thiên tính sơ sài nhưng chuyện liên quan đến điện hạ sẽ vô cùng cẩn thận, đi ra ngoài tuyệt đối sẽ không đóng cửa mà đi, hiện giờ cửa mở to ra như vậy, hiển nhiên là có người đã tới, người đó là ai tựa hồ không cần đoán cũng biết.
Nhưng mà hắn vì sao sẽ nửa đường mà rời đi? Nghĩ đến lời điện hạ vừa nói, nụ cười hiểu biết hiện lên môi Mục Dữ Chi.
Nếu là không thèm để ý, vì sao phải đi?
"Dữ Chi, bên ngoài là ai đó?" Quý Thính thấy hắn chậm chạp không trở về, có chút nhàm chán, cao giọng hỏi.
Mục Dữ Chi cười cười: "Ai cũng không có, chỉ là một trận gió mà thôi, nàng nghỉ ngơi một chút, chờ lát nữa dùng bữa."
Quý Thính gật gật đầu, ý thức được hắn nhìn không thấy mình bèn cao giọng trả lời, sau đó chậm rãi nằm xuống, nghĩ đến Mục Dữ Chi lại không truy vấn gì thêm, cô nhẹ nhàng thở ra. Tinh thần thả lỏng, bất tri bất giác lại ngủ tiếp, khi tỉnh lại đã là buổi chiều, ngủ no rồi trừ bỏ cả người vô lực, mặt khác cảm giác lại rất tốt.
"Điện hạ tỉnh rồi, nhanh nhanh uống thuốc." Phù Vân vừa nói vừa đưa tới một chén nước thuốc sắc.
Quý Thính vừa mở mắt ra liền đối mặt với trắc trở nhân gian này, mặt cô tức khắc khổ lên: "Ta không có việc gì."
"Sao có thể không có việc gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-vot-co-chap-cuong-nam-phu/1061405/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.