Nơi đó có một vết nứt, vết nứt đó vừa dài vừa thẳng, gần như đâm xuyên qua toàn bộ tàn tích của Kiều gia.
Cũng không phải là vết kiếm hay dấu vết của thủ thuật gì, chỉ tựa như một vết nứt được hình thành một cách tự nhiên.
Có điều, vết nứt thẳng tắp như vậy có chỗ nào tự nhiên chứ? Chắc chắc phải vì nguyên nhân gì đấy mới có thể như thế.
Yến Trục Quang đi đến chỗ nứt kia cẩn thận xem xét, bởi vì vết rạn nứt vừa hẹp vừa nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì chắc là không phát hiện ra được. Đương nhiên, thị lực của người tu chân không giống người thường, không phải chỉ có một mình Yến Trục Quang phát hiện ra vết nứt này.
Kiều Thịnh Giao thấy nàng có vẻ hứng thú với vết nứt kia, liền nói: "Tiểu sư muội cũng nhìn thấy vết nứt này sao? Ngay từ đầu chúng ta cũng cho rằng vết nứt này là manh mối gì đó."
"Vài người ít ỏi còn sống sót của chi nhánh cho biết, vết nứt này vốn dĩ là một bức tường nằm trên trục phân cách xuyên suốt phạm vi chi nhánh, ngăn cách trong viện và ngoài viện, trong tường có thiết trí trận pháp, vết nứt này hẳn là đã tồn tại từ trước đây rồi. Cho nên sau khi hung thủ san bằng chi nhánh, mới có thể để lại một cái khe như vậy."
Loại trận pháp được thiết trí giữa ngoài viện và trong viện, cũng không còn gì khác ngoài Tụ Linh Trận hoặc là một loại trập pháp phòng ngự nào đó, nếu có người công kích trận pháp, dưới sự tác động của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-vot-bach-nguyet-quang/483927/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.