au khi trúng đạn, Ninh Nhi tê liệt ngãxuống trên mặt đất. Bên tai cô loáng thoáng tiếng người gọi, nhưng âmthanh ấy càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng rời xa cô, dần dần không còntồn tại nữa.o0o
Hồi sau, khi tỉnh lại, Nịnh Nhi thấy cáiđuôi mèo mềm mại đảo qua trước mặt, cô liền hiểu là ai đã cứu mình,nhưng không biết vì sao.
Lần này xem như là lần thứ hai cô ấy cứu mạng cô sao? Nịnh Nhi cười khổ, thật không biết lần này lại làm ra chuyện gì.
Nịnh Nhi khẽ mở đôi mắt nặng trĩu: “Xin chào.”
Tế Lăng Nhi nhẹ nhàng nói: “Cô thật làphiền phức, hôn mê gì những ba ngày, báo hại tôi phải đối phó người tagiúp cô. Đến mười lăm người cũng nên.”
Nịnh Nhi lại chớp đôi mắt buồn ngủ mơ màng: “Cô làm sao tìm được tôi?”
“He he.” Tế Lăng Nhi chỉ cười, không đáp lại.
Nịnh Nhi chợt nói: “Vậy ra cô luôn theo dõi tôi à?!”
“Ha ha. Thông minh.” Tế Lăng Nhi nói: “Thật ra tôi có việc tìm cô.”
“Tôi biết mà!” Nịnh Nhi bất đắc dĩ lên tiếng: “Cô nói đi, có chuyện gì?”
Tế Lăng Nhi nghiêm túc đứng lên: “Nịnh Nhi, cô có biết bây giờ toàn bộ yêu giới đều truy sát cô?”
Nịnh Nhi nhún vai: “Đương nhiên tôi biết.”
Nét mặt Tế Lăng Nhi trở nên bi thương: “Vậy có có biết hiện giờ tôi còn bao nhiu cái mạng không?”
Nịnh Nhi thật thà đáp: “Tôi làm sao biết được chứ. Nhưng chắc cũng không còn nhiều nhỉ.”
“Nịnh Nhi!” Tế Lăng Nhi hét lớn: “Bị cô đoán trúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-vi-mieu-yeu/3083602/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.