Gia tộc Anh Hồng, Anh Hồng Húc Nhật lo lắng đi qua đi lại, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ vàng treo trên tường, trong lòng thầm rủa.
Chỉ chốc lát sau, trước mặt Anh Hồng Húc Nhật xuất hiện một người đàn ông bịt mặt. Sau khi nhìn thấy Anh Hồng Húc Nhật, người đàn ông đó cung kính quỳ một gối, sau đó hai tay nâng lên hai tờ giấy, thấp giọng nói:“Thực xin lỗi, tiên sinh, tôi về trễ.”
Anh Hồng Húc Nhận cầm lấy hai tờ giấy nọ, cũng không thèm nhìn đếnngười kia một cái, thản nhiên buông một câu: “Đem xuống, xử theo giapháp.” Đây là cách nói khéo tương đương, nói trắng ra là một câu mọingười đã quá quen thuộc: “Lôi ra ngoài chém.”
Người nọ cũng không xin tha mạng, chỉ thản nhiên để bọn họ tùy ý lôi đi.
Mặt trời đã ngả về Tây, đầu người thăm đất.
Anh Hồng Húc Nhật ngẩng đầu lên: “Gọi Tông Lữ Khải.”
Một lát sau, Tông Lữ Khải đến, cũng làm giống y hệt mọi động tác mà anh trai đã làm: “Tiên sinh.”
Anh Hồng Húc Nhật chẳng buồn nhìn: “Anh trai ngươi Tông Lữ Vấn hoànthành nhiệm vụ chậm trễ, ta đã xử lý theo gia pháp. Hy vọng hiểu hiệncủa ngươi sẽ hơn được anh trai, Tông Lữ Khải.”
Tông Lữ Khải thấp giọng nói: “Vâng, tiên sinh.”
“Tốt, ta muốn ngươi đem hai tờ giấy này đưa đến cho Doãn Hạc Lam. Làm sao phải để cho hắn thấy được, đó là điều tối quan trọng.”
Dù biết đằng sau nhiệm vụ này là điều gì, Tông Lữ Khải vẫn là hồi đáp : “Vâng, tiên sinh.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-vi-mieu-yeu/3083573/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.