Đứng lại, không được chạy!” Rõ ràng là lời thoại trong phim điện anh, Anh Hồng Húc Nhật lại đứng ở chính nhà mình thốt lên.Âu Dương Thước giường như không nghe thấy tiếng kêu gào của tên tâmthần sau lưng, nhanh chóng đưa Doãn Hạc Lam lên một ngọn núi không biếttên, tức giận nói: “Tự ngươi đi đi!”
“Này, có nhầm hay không vậy. Nơi đây là đâu tôi chẳng hề biết, làm sao mà về chứ!” Doãn Hạc Lam quát.
“Không muốn về thì dẹp đi.” Âu Dương Thước mặc kệ anh ta, cưỡi mây đi thẳng.
“Này ~~~!!!”
Doãn Hạc Lam bất mãn than thở: “Người kiểu gì vậy trời ~” Cùng lúc đó, một đàn chim vô tư sà xuống đầu anh.
“Xùy xùy!” Doãn Hạc Lam bốc hỏa.
o0o
“Người đã cứu ra, tự anh ta về nhà.” Âu Dương Thước biếng nhác nói.
“Thật không?” Nịnh Nhi nửa tin nửa ngờ.
“Cô tin hay không? Đến nhà anh ta là biết ngay thôi.” Âu Dương Thước nói.
“Tôi nhất định không tới nhà anh ta.” Nịnh Nhi bĩu môi.
“Ui, ra là một đôi tình nhân đang giận hờn nha.” Âu Dương Thước ‘như có điều suy nghĩ’ nói.
Nịnh Nhi thuận tay ném qua một cái gối ôm: “Thật ngại quá, chúng tôi không phải tình nhân!”
“Ui, không phải tình nhân thì vì sao hắn bị người khác bắt đi cô lại sốt ruột đến vậy?” Âu Dương Thước cười xấu xa.
Ninh Nhi đỏ mặt, lại là một cái gối ôm được ném qua: “Đừng nói bậy!”
“Ui, hiểu hiểu, trách sao lại ngại ngùng như vậy, tám phần là mối tình đầu phải không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-vi-mieu-yeu/3083557/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.