“Thật không hổ là núi băng!” Nịnh Nhi không rõ đang cảm thán hay đang oán hận.
“Ha ha, em nên thấy may mắn là chúng ta không phải ở đó ngay lúcđương đông.” Công Lương Dịch nói, rồi đem áo khoác của mình cởi ra, nhẹđặt lên người Nịnh Nhi.
“Không cần. . . . .” Nịnh Nhi mặt hơi đỏ.
“Giữ lấy, ta lo cho sức khỏe của em.” Công Lương Dịch khẽ cười, sau đó xem xét kỹ núi băng.
“Chẳng phải chúng ta định sẽ bay qua ngọn núi này hay sao?” Nịnh Nhicảm thấy nếu thật sự là thế thì khảo nghiệm tầng thứ ba này so với haitầng kia có vẻ đơn giản quá.
“Ta không biết. Chẳng lẽ không có máy móc gì hay những thứ khác sao?Đơn thuần chỉ là khảo nghiệm chịu giá rét?” Công Lương Dịch như là tựhỏi, như là vấn Nịnh Nhi.
“Ai nha, ngài suy nghĩ nhiều như thế làm gì. Chúng ta cứ đi tới phíatrước, cái gì có thì sẽ có thôi, nếu không đi, mùa đông cũng sắp tớirồi!” Băng Nịnh Nhi nhắc nhở nói.
“Phải, chúng ta đi thôi.” Lúc này Công Lương Dịch đã khôi phục tinh thần, sải bước đuổi theo Nịnh Nhi.
o0o
Một lát sau, Nịnh Nhi có chút thất vọng nói: “Thực sự không có gì khác sao?”
“Xem chừng là không có.” Công Lương Dịch đáp.
“Nịnh Nhi, em biến thành miêu yêu như thế nào?” Công Lương Dịch có vẻ rất tò mò về chuyện này.
“À, chuyện cũng đã lâu rồi. Ngày đó. . . . .” Băng Nịnh Nhi bắt đầuhăng say nói, bất tri bất giác đem tất cả sự tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-vi-mieu-yeu/3083523/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.