Đêm tối đen như mực, đến độ không có một tia sáng. Thời điểm này cũng là thời điểm những sát thủ thích nhất.
Nịnh Nhi rửa sạch máu trên móng vuốt, con mồi đêm nay thật dễ đốiphó. Móng vuốt vừa phóng qua nhiệm vụ liền hoàn thành, thật nhẹ nhàng.
Vừa vặn đối tượng hôm nay sống ở gần Dã Cúc. Nịnh Nhi một mặt dạomát, một mặt hướng tới nơi ấy chạy đến. Dù cho là Băng Lãnh đã trở vềthì sao chứ, cô cũng không nhất định mỗi ngày phải về nhà đúng giờ.
Đến cửa Dã Cúc, Nịnh Nhi phát hiện một người đang đi qua đi lại với vẻ lo lắng, cầm điện thoại bấm số tới lui không ngừng.
Nịnh Nhi thầm nghĩ, người kia là ai, điên rồi sao? Một mặt tò mò đivề phía hắn. Không có biện pháp, điểm tốt của Nịnh Nhi chính là rất quan tâm người khác như thế này.
Khi đến gần, nhìn lên thì cô mới giật mình – người kia là Doãn Hạc Lam.
Doãn Hạc Lam nhìn thấy cô tựa như thấy được cứu tinh, vội vàng chạytới: “Là ngươi, là Nịnh Nhi! Mau nói cho ta biết Băng Lãnh làm sao? Hômnay cô ấy có nhiện vụ buổi tối, không phải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ? Băng Nịnh, ngươi nói đi! Ngươi nói cho ta biết đi! Bằng khôngngươi dẫn ta đi tìm Băng Lãnh, được không? Mau đi!” Hắn giống như sắpđiên, hốc mắt như đã có vài giọt lệ.
Nịnh Nhi thầm nghĩ, nếu ta thật sự nói chuyện thì ngươi sẽ bị hù chết nha! Bởi vì trong mắt bọn họ, cô chỉ là một con mèo bình thường màthôi.
Gặp ta không có động tĩnh, hắn lại nóng nảy, hướng ta mà quát: “Conmèo chết dẫm, ngươi điếc sao? Cô ấy ở nơi nào, nhanh dẫn ta đến đó đi!”
Lúc ấy, Nịnh Nhi thật muốn một cước đem móng vuốt cào chết hắn! Nếucô thật sự mở miệng nói chuyện, đầu óc của hắn có thể thanh tỉnh thừanhận sao? Nhưng là lý trí nói cho cô biết cô không thể làm như thế. Hắnlà bạn trai của chủ nhân – tuy rằng chủ nhân cho đến bây giờ đều khôngcó đem hắn để vào mắt.
Nịnh Nhi tức giận, tát khai tứ trảo (dùng bốn chân) chạy về hướngbiệt thự. Khốc Băng Lãnh, chủ nhân cớ gì không tới quản kẻ điên này?!
Doãn Hạc Lam thấy Nịnh Nhi chạy vội ra ngoài cho là cô muốn dẫn hắnđi tìm Khốc Băng Lãnh, vội vàng đuổi theo. Nịnh Nhi chạy nhanh như baynhưng hắn cũng đuổi theo không từ, giống như sắp phát điên thật sự.
Người này thật hết thuốc chữa! Nịnh Nhi vừa nghĩ vừa tăng tốc độ.
Hắn chạy thở hổn hển, nhưng cũng vẫn như trước, đuổi theo không bỏ.
Tới ngã rẽ, đột nhiên một chiếc xe đột ngột vòng lại. Nịnh Nhi nhảylên trên lọng che phía sau xe. Nhưng nhìn lại, cái xe điên này vẫn hướng phía Lam lao tới, không có ý dừng lại.
Doãn Hạc Lam cũng thật như Mộc Đầu Nhân, chẳng hề nhúc nhích!
Nịnh Nhi tức giận tập hai, hắn không phải là sợ choáng váng đó chứ?!
Vội vàng vươn chân sau mang hắn tới bên cạnh.
Lúc sau Nịnh Nhi đột nhiên cảm giác mê muội, chuyện gì cũng không biết.
Không biết qua bao lâu, giữa lúc đang được gột rửa bởi cơn mưa lớn, Nịnh Nhi tỉnh lại.
Băng Lãnh ở bên cạnh: “Đại ca của tôi ơi, em nghĩ cái gì vậy hả? Chê mạng nhiều không muốn sống nữa sao?”
Nịnh Nhi mơ hồ chớp chớp đôi mắt: “Có ý tứ gì a? Mạng em ít đi sao?”
“Em dùng một cái mạng đổi lấy một cái mạng của Lam!” Băng Lãnh nói.
“Cái gì? Em nhớ rõ ràng em chỉ dùng chân vươn một cái như vậy a!” Nịnh Nhi thật không hiểu.
“Đúng là như vậy nha, nhưng là em vươn tới bánh xe của cái xe không người điều khiển kia!”
“Cái gì? Không người điều khiển?!” Nịnh Nhi như người trong mộng.
“Đúng vậy ~ hiện tại em chỉ còn tám mươi cái mạng.” Băng Lãnh nhìn Nịnh Nhi, có chút thương tâm.
Nịnh Nhi thầm nghĩ, ta đường đường là một cửu vĩ miêu, có chín chíntám mươi mốt cái mạng. Hiện tại cư nhiên chỉ còn tám mươi? Doãn Hạc Lam, ngươi nhớ cho kĩ, đây là cái nợ ngươi thiếu của ta! Ta sẽ bắt ngươi trả đủ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]