Sắc trời đã sáng tỏ
Gia nhân của Kim Phong Tế Vũ Lâu gõ cửa phòng Thích Lâu Chủ để thông báo điểm tâm đã chuẩn bị xong
Thấy trong phòng Lâu Chủ có thêm một bóng người, gia nhân này không khỏi tò mò mà ngó nghiêng.
Thích Thiếu Thương liền nói với Cố Tích Triều, “Cùng các huynh đệ dùng điểm tâm đi.”
Cố Tích Triều nhìn hắn, lắc đầu, “Không cần.”
Thích Thiếu Thương cũng hiểu là không ổn, nếu Cố Tích Triều bại lộ hành tung, cũng không biết sẽ tàn sát bao nhiêu mạng nữa —— “Ta sai người đem cơm lại đây cùng ăn nhé.”
Cố Tích Triều vẫn lắc đầu, “Cũng không cần thế.”
Thích Thiếu Thương không nói cái gì nữa, quay đầu đi ra ngoài. Đi ra ngoài phía trước, hắn lại quay lại thân đến, dùng sức nói, “Đừng đi.”
Vì thế Cố Tích Triều thật sự bất động—— Trời chứng giám là hắn đang định bước đi.
Chính là lời nói của Thích Thiếu Thương làm cho hắn không đi được, hắn muốn nghĩ tới sau khi Thích Thiếu Thương quay về, phát hiện mình lại biến mất.
Chính Cố Tích Triều cũng thấy rất buồn cười.
Hắn liền im lặng ngồi ở trong phòng Thích Thiếu Thươngnhư vậy, dung nhập vào một mảng không gian xanh ngát.
Hắn có cảm giác an tâm trong thoáng chốc. Hắn không biết sự yên lặng giữa mình và Thích Thiếu Thương còn có thể kéo dài bao lâu. Bọn họ không cố ý lảng tránh cừu hận, rồi sẽ có một ngày phải đối mặt.
Hắn cúi đầu nhìn thanh sam trên người, thêu liễu Giang Nam thanh nhã, mỗi đường kim mũi chỉ, đan xen tinh tế vô cùng.
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-van-phong/88648/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.